LỜI PHÂN
TRẦN
Suốt những năm đi học, tôi phải viết
những bài tác văn, văn tả cảnh, bình giảng, đề tài giới hạn trong phạm vi thi
cử. Thôi học, xin trã lại trường.
Gần đây, sống cô lập suốt 6 năm trong
hảng cưa xóm Lautenhof , vùng Wildbad im Schwarzwald ( trùng tên với địa danh Ô
Lâm , sinh quán ) , ít phương tiện di chuyển công cộng ra khu chợ gần nhứt. Cơ
duyên được thầy Như Ðiển khuyến khích, tôi bắt đầu dùng thời giờ vô công rỗi
việc tập viết vài bài cho báo Viên Giác.
Tôi không phải là nhà văn như vài
người bạn vui đùa quá lời . Tôi viết vì ở thế cùng cực, như viết nhựt ký và hồi
ký, để giải toả căn bịnh ẩn uất tâm lý, tôi mắc bịnh này từ nhỏ, đang lành bịnh,
khi xong nợ ngân hàng, bịnh lành hẳn, lúc đó hết luôn nghiệp văn.
Những đêm cuối năm, hơi lạnh len qua
khe hở nhà kho dùng làm chổ ở, cái lò sưởi củi choáng chổ hơn thực dụng, ngồi bó
gối nghe tiếng xúc tuyết soàn soạt bên dưới, tôi xuống tinh thần tới quẩn trí.
Tôi nghe tiếng khóc con Ðiên ngoài chợ trống, tiếng chó kêu hãi hùng dưới cây
đòn tre tầm vông của ông Tà Ni, nhớ chuyến xe chiều mưa về tới nặng chĩu buồn,
ngồi sau lưng chú bảy Tài và cô Út, nhớ con lọ nồi con lông vàng mượt như tơ đeo
trên lưng, con trăn quấn trên cổ, vừa chơi bắn tràm sau đình. Hồn ma thằng Chùn,
thằng Ðực hủ tiếu hiện về trong giấc chiêm bao rủ đi hớt cá lia thia. Vùng chợ
quê trong tập truyện nầy cũng thành chiêm bao mất rồi .
Hỏi cây, hỏi
thú
“Hết rồi !”
Hỏi chim, hỏi cá, hỏi
người
“Còn đâu !”
LƯU NHƠN NGHĨA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét