Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

TÁM GIỮA TUẦN

Bạn bè thân mến.

Hôm nay đúng ngày 31/12/2014,ngày cuối của năm dương lịch,nhân dịp này tui muốn cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ,cũng là một cách tống cựu nghinh tân,mong sao sang năm mới anh em chúng ta cùng gia quyến luôn gặp mọi sự bình an cùng vui vẻ dài dài.
       Chuyện cũ tụi mình hồi xưa đi học cũng chẳng có gì nhiều..nói cũng muốn hết rồi,chỉ có chuyện ngày nay là còn kéo dài lê thê nếu chúng ta còn có điều kiện gặp mặt và lâu lâu phượt một nhát,ngao du thiên hạ..xài chữ bây giờ cho tí hiện đại chứ chả có ý gì đâu nhá.
       Thôi thì nhắc lại những tình huống,những sự kiện người thật việc thật đã xảy ra của chúng ta cho nó có tính hiện thực cao.
       Cách đây vài năm,lần đầu tiên bạn bè từ Saigon xuống nhà tui chơi...Người sao tánh vậy,nhậu buổi chiều tại nhà,tối kéo ra Châu Đốc nhậu tiếp...qua ngày sau vô núi Cấm chơi,rồi kéo về nhà Chiểu ở Châu Thành tiếp tục làm cái công việc chưa hoàn chỉnh là bắt mâm tập 3.
        Anh em gom hết vô bàn,cũng mấy món gà rồi cá ở miền quê sông nước.Sau khi quan sát thực đơn,Hồ Huyết quay sang nói với tại hạ...Trước khen sau kê...Xuống nhà mày chơi,mày đãi ăn nhậu với anh em quá đã,không thiếu cái gì...Nhưng còn một cái đặc sản đặc biệt của xứ này mà không thấy mày mang ra.
        - Đăc sản thì bao la,ý mày muốn nói món gì...Tui hỏi hắn.
        - Chuột,chuột đó mày...mày thiếu món đó đó.
      Cả đám Saigon ào ào hưởng ứng.
        - Đúng rồi,chuột đồng An Giang nổi tiếng dữ lắm,dân chúng đi ăn nhậu về khen quá trời.Xuống tới đây mà không ăn chuột thì coi như chưa tới An Giang...
         Vân Bùi còn đế một câu có duyên ác.
         - Kẹt gấp quá,tụi mình về rồi,thôi để dịp khác đi...thiệt uổng.
       Tui cũng không biết trả lời ra sao cho nó vuông,vì yêu cầu của các bạn là quá chính đáng và quá chính xác luôn.Ai đi phượt ở đâu,địa phương nào,cũng đều mong muốn được thưởng thức những đặc sản ở nơi đó...Nhưng thú thiệt,tui ở xứ này mấy chục năm rồi,mà món chuột đồng vẫn không hấp dẫn gì với tui lắm,mặc dù có rượu dô,tôi gắp món này cũng tới tới.Chưa biết trả lời sao cho vừa lòng mấy thằng sành ăn quá cỡ này thì một tình huống xảy ra mà chương trình Tivi lúc này hay chiếu...Ơn Giời...Nó đây rồi...
        Từ dưới bếp,chủ nhà Chiểu Bùi đi lên,hai tay hai dĩa hột xoài tổ chảng,thằng con đi kế tay bưng một cái dĩa bành ky.Chắc đã nghe hết câu chuyện nên Chiểu nói ngay...Nó đây...nó đây...Thằng Thi không có thì tao có...tụi mày đừng lo,cứ tự nhiên đi nghen...dưới bếp còn nhóc...Nó ú vì nó ăn lúa chứ không phải chuột cống như ở Saigon của tụi bay đâu.
        Đến giờ này tui vẫn còn tiếc,tiếc vì đi đột xuất nên không mang theo máy chụp hình,chứ nếu có thì giờ này nhìn lại những gương mặt ngơ ngác,hoảng hốt,thất thần,kinh ngạc,lo âu và cũng có cả lo sợ của đám dân thành phố này chắc tức cười lắm...hình như đứa nào cũng muốn nói...nó ở đâu ra nè trời....
        Lật tẩy con chim cu rồi nhé,tố xì phé hả...bây giờ tụi mày ăn  tao coi cho được nghe,uổng quá,tiếc quá,xuống tới đây mà không có,nói nữa đi.Cái thằng tui cười hả hả,quá đã.
        Trong khi đó thằng bạn hiền Chiểu cứ cười cười nói nói,ăn đi,nhậu đi,ăn cho hết đi,tui ăn tương,không có xài cái này...ngon lắm...chuột xào dưa leo nè...chuột bóp gỏi ngó sen,rau răm,ngò rí..mấy món đó ăn với cơm...còn món này nhức nách luôn,nhậu bắt hết hồn..chuột khìa nghệ với ngũ vị hương...thơm tê mũi.Ông già vợ cũng không dám mời nghe...vì ăn xong phải kiếm chỗ cắn xé y như nó vậy đó...thử coi...sung như...lời đồn...
         Tổ trác tụi bay chưa,tui gắp một cái đùi khìa vàng bóng vô chén thằng chủ mưu kiếm chuyện,theo quán tính,nó giật mình còn hơn Lưu Bị nghe sấm,né qua một bên,lấy tay che miệng chén..xuống nước nhỏ.
        - Nói chơi với mày thôi,tao đâu có dám ăn,dè đâu thằng ăn tương này nó có sẵn thầy chú trong nhà.Thiệt là nói không coi giờ, phen này quá ngọng ...đừng có ép tao nữa..tao sợ thiệt mà.
       - Mày nói với chủ nhà chứ nói với tao làm chi...tụi mày không ăn nó buồn,công lao gia đình nó làm mấy món này từ sáng tới giờ cực lắm đó.
       Không một thằng nào dám động đũa,ngồi cười giả lả,vô duyên cực,dù thằng Huyến Dương có khen một câu rất là đâm băng : ngửi cũng thơm quá chứ hả.
        Đường sáng không đi,lại cứ nhè bụi rậm...muốn chơi tui hả,coi lại phim tàu đi...Trời đâu bao giờ hại kẻ gian,chỉ người ngay mắc nạn thôi...
        Cho qua chuyện anh Tý,bây giờ nói tới chuyện khác,chuyện  ừa.cũng chuyến đi chơi hấp dẫn đó,anh em ai nấy cũng tám rôm rả,mỗi thằng mỗi tánh,mỗi thằng mỗi cách nói,nhưng duy nhất có hai đứa có lối nói chuyện giống hệt nhau...là ừa...cái gì cũng ừa,ừa chứ không phải ừ..cái cách nói đó giống con gái nói chuyện với con trai ở vùng quê nam bộ hơn là những thằng già gần sáu bó.Đó là Thiết Hùng và Chiểu Bùi,nghe hai đứa nói chuyện ừa tức cười lắm,không biết diễn tả ra sao...đại khái thế này,nguyên văn không phải là thế,nhưng cách nói là thế,nghe rất thú vị.
       - Nghèo thì ăn khoai....Ừa
       - Ăn khoai thì mất ngủ...Ừa
       - Mất ngủ thì đông con...Ừa
       - Đông con lại nghèo.....Ừa
       - Nghèo lại ăn khoai....Ừa
          Để ghẹo hai đứa này,tui kể một câu chuyện xử án.
    Diêm Vương cho tụ họp tất cả những người vừa từ trên trần xuống.Ông nói :
      - Tất cả đều có tội,hồ sơ đã ghi rõ,đừng chối cãi,hãy thành thật còn được chút khoan hồng.Trên dương gian tụi bay làm những chuyện ruồi bu mà luật pháp bay gọi tội nhẹ hều là quan hệ bất chánh,nghe ta nói đây...Đứa nào lấy chị vợ bước qua bên trái..Đứa nào lấy em vợ bước qua bên phải...30 giây...nhanh.
      Trong chớp mắt đã có hai hàng rõ ràng,duy chỉ một thằng chạy qua chạy lại,lúc qua trái,lúc qua phải...chóng mặt quá Diêm Vương ngoắc lại hỏi...
      - Mày sao kỳ vậy ? Không ổn định chỗ đứng để tao còn xử.
      - Thưa Diêm Vương,con vừa lấy chị vợ mà cũng mần luôn em vợ,vậy con đứng ở đâu ?
       Diêm Vương vuốt râu nói :
     -   Ừa...thằng này ngon,hốt hết...mày đứng... sau lưng tao nè.
           Không biết sao,từ lúc đó cho tới lúc chia tay,hai thằng không nói chữ ừa nữa.
       Tạm nghỉ nghe mấy bạn...Ngày cuối năm nhắc chút chuyện xưa để nhớ...Chúc các bạn luôn vui vẻ trong năm mới.

                   Đức Thi...

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

CƯỜI CHÚT

 Mùi hương đằm thắm.

Giờ tập kịch bản trên sân khấu,đạo diễn hướng dẫn cho nam diễn viên.
- Cậu cầm bông hồng đưa lên mũi,nhắm mắt,từ từ hít sâu rồi nói.Chao ôi,đây chính là mùi hương đằm thắm của nàng-Hiểu rồi chứ ?.
- Dạ,vâng.
 Đến hôm biểu diễn chính thức,màn độc thoại của chàng si tình làm khán giả cười nghiêng cười ngả.Khi vào hậu trường,anh ta lo âu hỏi đạo diễn.
- Tại sao khán giả lại cười vô lý vậy nhỉ ?
 Đạo diễn cũng không nhịn được cười,ông ta vừa cười vừa gầm lên.
- Thật thô bỉ ! Anh chỉ ngửi có mỗi...ngón tay thôi mà dám nói : Đây chính là mùi hương đằm thắm của nàng.Thế còn bông hồng,anh vứt đi đâu rồi ???

       ---------------------
   Bằng lòng.
Hùng là một người bố rất chiều vợ và con,Ông có một cô con gái rất xinh đẹp,đương nhiên cô có nhiều người theo đuổi.
Một buổi tối Hùng gọi con gái lại.
-Người yêu con vừa mới ngỏ lời muốn cưới con,bố đã bằng lòng,chúc con hạnh phúc.
 Cô bé phản ứng lấy lệ.
- Kìa bố,con muốn sống với mẹ.
- Bố cũng bằng lòng luôn,con cứ đưa mẹ con theo. 
          -----------------

     Ngượng ngùng.
  Chàng và nàng quen nhau đã lâu và cũng đã nhiều lần đi chơi chung với nhau.Tuy thế chàng chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn cho phép,vì chàng thấy nàng quá nhu mì và thánh thiện.Một ngày mùa xuân,ngồi trên ghế đá công viên thanh vắng,chỉ có hoa và bướm xung quanh,chàng say đắm nhìn vào mắt nàng,thu hết can đảm chàng ấp úng nói...
  - Em,em có cho phép anh hôn bàn tay em không ?
 Nàng đỏ mặt,một lúc lâu sau ngượng ngùng trả lời.
  - Sao thế ? môi của em có vấn đề gì à ?
                      ---------------------- 

   Trước sao nay vẫn thế.
 Hai vợ chồng ngồi tâm sự với nhau,vợ nũng nịu.
  - Trước đây anh nói với em,mỗi ngày chỉ cần gặp em 1 hay 2 phút thôi,là anh thấy sung sướng lắm rồi..vậy mà bây giờ.
  Chồng ôn tồn nói với vợ.
  - Em yêu,bây giờ anh cũng chỉ muốn như vậy thôi mà.
                       --------------------------

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

TÁM GIỮA TUẦN

BẠN BÈ THÂN MẾN.
Tuần này là Noel.Nhân dịp này Thi tui cũng xin chúc các bạn và gia quyến một mùa Giáng Sinh vui vẻ cùng năm mới tràn đầy sức khỏe.Ngoại trừ nơi đô hội,chứ nơi miệt thứ này,ngày Noel cũng bình thường như bao ngày khác,chỉ có thời tiết hơi lạnh,và cái sự lạnh này đúc kết qua câu nói cửa miệng của người dân xứ tui,nghe hơi bị giật mình vì quá chỉnh... Lạnh, con nít mau lớn,người lớn mau già và người già mau...đai..né chữ kia một chút.
       Cách đây hai ngày có nhận thư của Thiết Hùng tựa là vui cuối năm,trong đó có mấy khúc nói về phụ nữ tui chưa thống nhất toàn cục,nói ra nghe chơi.
       - Cánh đực rựa chúng ta đừng chủ quan khinh địch.
         Ở đây tui muốn xác định thân phận,số phận và duyên phận của chữ địch...địch là ai ? địch ảnh hưởng tới ta như thế nào mà ta phải đề phòng ? Theo như ngôn ngữ không phải hàn lâm mà là bình dân đi vào lòng quần chúng thì...
         - Vợ là địch,bồ bịch là ta.
            Khi chiến sự xảy ra,ta lại về với địch.
    Danh có chính thì ngôn mới thuận.Vậy địch là vợ,và do đâu địch lại tới với ta,ngoài những trường hợp bất khả như gạo đã nấu thành cơm được ví von qua câu yêu nhau là duyên số,lấy nhau là sự cố..hoặc xuất thần kiểu phải duyên phải số thì vồ lấy nhau thì đa phần rơi vào trường hợp : Nếu là chim, em sẽ là loài bồ câu trắng,ý nói là tự nguyện.
    Đối với tui,tui chưa bao giờ coi vợ là địch,nói rộng ra tui chưa bao giờ coi phụ nữ là địch...phụ nữ rất cần thiết với tui,duy nhất là bạn,bạn đời,bạn đường,đôi lúc cũng có khắc khẩu,nhưng không vì đó mà có chữ khinh hay ghét ở đây.Tui tối kỵ những tay đờn ông đối xử với phụ nữ theo kiểu :
        - Yêu nhau cởi áo cho nhau.
           Ghét nhau trợn mắt,áo đâu mặc vào.
    Hoặc tụ họp lại với nhau rồi khoe tài sản bằng những câu bơm thủng vá đểu như : Vợ vừa xấu lại vừa xa,tính cách thì như ma...thơ ca hí hửng thì có : Bên ngoài đổ nát hoang sơ...Bên trong cảnh vật...cũng còn... nên thơ trữ tình...hò vè cũng chẳng kém cạnh.
         - Nước ròng trong ngọn đổ ra.
            Vợ mình thì ớn,vợ người ta phát thèm.
     Còn nhiều,nhiều lắm,nhưng nói về phụ nữ thì chả có ai bạo miệng như chàng ni ,tên anh ta là Thái Phiên,tác giả bộ ảnh cởi truồng với trống có tên : Bước thời gian.Hỏi : làm thế nào anh chụp được những tấm ảnh phụ nữ có làn da mịn màng thế này ? trả lời...tôi phải đợi tới lúc da cô người mẫu  căng như da trâu...tôi mới bấm máy...Chả hiểu nó nghệ sĩ,lãng mạn chỗ nào khi nó ví người phụ nữ như...súc vật...Có anh em nào chỉa máy ảnh vô lưng trâu chụp hình lần nào chưa ? VTV3 phát sóng...tui tình cờ coi được...mà không hiểu sao tui toàn là tình cờ coi cái ấm cộng cái ớ không ? hết biết tui luôn...Nhìn thằng chả cười sau khi lùa câu nói đó ra khỏi miệng,tự nhiên tui chợt nhớ câu thơ cũng có dính chút đỉnh tới trâu :
         - Đường về đêm tối canh thâu.
            Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười.
     Thôi...trở lại lá thơ của bạn Hùng,bạn còn nói y như chuyên gia tâm lý...
      -   Phụ nữ rất khôn ngoan và giả nai rất hay...
      Theo tui,phụ nữ không những khôn ngoan mà còn thông minh. Cái vụ thông minh này mình khỏi nói nữa đi hén,vì nói rồi,nói nữa lại ra đụng chạm chuyên sâu...chỉ xin kể chuyện đăng trên báo phụ nữ của Tây để chứng minh quý bà quá thông minh khi nói về đàn ông chúng ta.
      - Theo tin của một hãng thống kê đầy uy tín...80% phụ nữ khi rảnh toàn nói chuyện ngu ngốc,đần độn và hoang đường.Cánh đàn ông like lia lịa
       Ngày hôm sau cũng trên tờ báo đó và cũng hãng thống kê đầy uy tín đó có thêm thông tin.
     - 80% phụ nữ khi rảnh toàn nói chuyện về đàn ông. 
       Thật là. ..đắng lòng cho đàn ông đích thực
       Không những khôn ngoan mà còn thâm trầm sâu lắng lạ,còn chuyện giả nai...Tui phản đối,họ không giả chút nào,mà là nai thiệt..nếu không là nai thì làm sao dụ được mấy chú dê rừng tới gặm chung cỏ ở nơi đồng xanh là chốn đây.Chẳng qua là quy luật tiến hóa,cũng như vượn tiến tới thành người,thì nai cũng tiến hóa tới thứ mà sư tử Hà Đông còn phải gọi bằng thím.Sư tử thì thật lòng mà nói ít ai có dịp mặt đối mặt lắm,chỉ nghe nó rống từ xa là đã chạy mất dép lào.Đó là chuyện đường rừng.Còn chuyện trong nhà thì khác,mặt là phải chạm rồi,nhưng chỉ cần một lời nói nhẹ thôi,cũng khiến nhiều thằng thốn tim không chết ngất cũng nói cà lăm,cà giựt,mất cả oai phong từ trong nhà ra tới ngoài phố.
    - Có một ông chồng ngồi lặng thinh nghe vợ đay nghiến chửi rủa,chỉ vì tội quên lấy quần áo vô khi trời mưa.Thôi thì đủ lời cay độc trút lên người anh chàng đáng thương nọ.Trời ơi là trời,Ông nhướng mắt xuống mà coi nè.Sao số tôi còn thua con rệp.Chồng người ta vừa quý vừa sang,vừa tài vừa giỏi.Vợ con nhờ vậy cũng ấm thân lên xe xuống ngựa.Còn chồng tui thì sao? vừa dốt vừa làm biếng.Có đến cái lấy dùm quần áo cũng không xong...Anh ta nhẫn nhục biết thân phận thấp hèn nên chẳng dám nói tiếng nào.
      Đứng ở nhà kế bên,anh hàng xóm tức dùm cho anh kia,đi tới đi lui anh lẩm bẩm,mẹ nó,mẹ tiên sư nó...đâu có thứ đàn bà hỗn hào và chửi chồng dai hơn đỉa ,tới cao trào không nhịn nổi, tay chém chém vào không khí,anh phọt ra một tràng mà dân gian hay nói thần khẩu hại xác phàm.
     - Thế quái nào trên đời lại có thằng đàn ông hèn thế nhỉ ? Lại có con đàn bà nặc nô quá đáng...Chỉ có cái váy ướt thôi mà nó chửi chồng còn hơn chửi con..phải tay ông thì..mẹ nó.Tiên sư nhà mày,phúc cho mày là không phải gặp ông nhá....Tới đây anh nghe tiếng vợ anh nhỏ nhẹ phía sau.
     - Phải tay ông thì sao ? Ông làm gì ?Ông nói lại xem nào,tôi nghe chưa rõ lắm,phải tay ông thì sao nhỉ ? Giật bắn cả người,tóc tai dựng đứng cả lên...đang lỡ lớn tiếng nên anh ta hét lên.
     - Phải tay ông...phải tay ông... thì ông chạy quần áo vào trước khi mưa chứ còn sao nữa...trời mưa lớn thế mà không biết lo trước...thằng đó sao ngu thế không biết.Bị chửi cũng đáng cái đời.
      Câu chuyện này thường được chị em trong hội phụ nữ xã hào hứng kể cho nhau nghe trước khi vào dự hội nghị bàn về bình đẳng giới
      Ngoài ra  thư của bạn Hùng tuy ngắn,nhưng còn mấy chỗ rất cao trào như : người phụ nữ chủ động đưa đẩy...Người phụ nữ thực sự đã mới yên tâm..Hùng có đầu tư nghiên cứu sâu, hèn gì tóc hắn bạc trắng cả ra.Anh em nào rảnh nhảy vô tám tiếp coi.Tui tới đây là nghỉ rồi đó.Nói nữa người ta nói mình nhiều chuyện...
      
                 HẾT
      

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

CHUYỆN XƯA...CƯỜI CHÚT


SƯỚNG ANH HÀNG DẦU…

Sướng anh hàng dầu,
Đau anh thợ hoạn,
Khốn nạn anh nồi rang
Tan hoang anh... Tạ Đái.
Đây là một chuyện vui cổ ở miền Bắc Việt Nam. Vì là chuyển. cổ, xưa trong dân gian không có ghi trên sách vở giấy tờ nên có thể ngày nay ít ngưòi biết đến, dù là những người sinh quán ở miền Bắc Việt Nam, nhất là giới trẻ tuổi.
Đã là chuyện cổ Việt Nam thì không gian là khung cảnh miền quê Việt Nam ngoài Bắc và thời gian xẩy ra là cổ xưa và xẩy ra vào khoảng “Tây chưa đánh thành Hanoi”, cái thời mà y phục phụ nữ cổ truyền còn là yếm thắm và chưa mặc quần, còn mặc váy mà trong dân gian sau này thường đố vui là
“Cái thúng mà thủng hai đầu
Bên Tây thì có, bên Tàu thi không”,
Dĩ nhiên là thời đó không hề nghĩ tới đồ lót để chế tạo ra những món như Victoria Secret, Gorgeous hiện nay. Cái thời mà còn dùng tiền đồng, tiền kẽm, có lỗ vuông ở giữa để xỏ sợi lạt qua mà xâu để vắt lên vai hoặc bỏ vào thúng gánh để đi chợ; hồi đó chưa có ai phát minh ra tiền giấy chứ đừng nói là chi phiếu hoặc tiền plastic Discover, Visa, American Express… tiện dụng như ngày nay.
Cái thời mà còn dùng đèn đốt bằng dầu lạc hoặc dầu thầu dầu khói mù nhà và khét lẹt. 9 Anh hang dau 1Cái thời mà mọi thứ còn bán rong, nghĩa là có người mang các món đi bán và rao lớn tiếng để ai cần thì ra mua khi nghe tiếng rao hàng.
Cái thời mà đường đi toàn là đất lối lõm lỗ chân trâu, lỗ chân voi, chiến tượng mà quản tượng đưa đi dạo cho khỏi cuồng cẳng. Chợ búa là để bán qua, mua lại những món cần thiết hàng ngày, ví dụ người bán rau để lấy tiền mua thịt, cá, v..v…Có lẽ đây là tiền thân của Swap meet ỏ Mỹ ngày nay !! Không có gì để bán thì khỏi cần đi chợ, cho nên tại một làng nọ có anh bán dầu thường gánh dầu tới dù là hang cùng ngõ hẻm để bán.
Lâu ngày nên khách mua đã quen và anh bán dầu cũng biết rõ từng gia chủ mà khách “xộp” nhất là ông bà lý trưởng trong làng. Bên mua, bên bán lâu ngày thành quen, đồng chịu (nợ) đồng giả (trả) anh hàng dầu xuề xòa dễ tính để giữ mối hàng và bà vợ ông lý trưởng (nhà quê thường gọi là bà Lý, tiếm vị chức cuả chồng như vài bà có chồng có địa vị cao ngày nay) cũng đỡ lo mỗi khi thiếu hụt vì chồng cần nhiều dầu hơn thường lệ cho những buổi họp hội đồng kỳ mục ban đêm ở đình làng.
Tích tiểu thành đại, (không phải như hò Huế có câu : Cũng bởi vì anh nay một thị, em mai một thị nên chi chừ… lỡ dĩ ra rồi !) mua chịu nhiều rồi thành món nợ lớn, bà Lý phần vì không có tiền, phần vì sợ chồng gắt gỏng chê là không đảm đang nên cứ khất lần (hẹn lần sau) và anh hàng dầu vẫn hể hả “Không sao mà !” cho tới một hôm anh hàng dầu biết chắc chắn là bà Lý mới bán mẻ lợn đưọc khá nhiều tiền thừa trả mấy lần tiền nợ mua dầu.
Hôm đó anh ta không gánh dầu đi bán mà thắng bộ cánh khá bảnh đến nhà bà Lý để đòi nợ. Anh ta đến sớm vì biết ông Lý bận họp ở đình với các cụ tiên chỉ, thứ chỉ và những vị chức sắc khác trong làng về vụ chậm trễ thuế má nộp lên tổng để nộp quan trên. Anh hàng dầu xồng xộc vào trong nhà, ngồi xếp chân vòng tròn trên giường và lên tiếng đòi nợ,
Bà Lý thấy món tiền phải trả qúa lớn, cả vài chục quan (!) nên cũng hơi tiếc thành ra lại “xuống nước” khất đến lần sau. Thấy vậy lần này anh hàng dầu, không nói gì, bước xuống giường, lững thững đến nơi bàn thờ và thấy có cút ruợu trắng/rượu đế để đó, bèn cầm lên làm một tợp (hớp, ngụm, hơi, miệng). Bà Lý vội vàng cản vì đó là cút rượu dành cho chồng vào bữa cơm tối, nhưng đã không kịp vì đã bị uống mất khá nhiều.
Là con nợ nên bà đành bấm bụng thở dài để yên cho chủ nợ uống vậy. Nghe tiếng thở dài, nhớ đến câu “Gái thở dài, trai nằm xấp” tên bán dầu bèn mượn hơi men gạ gẫm rằng “Thôi ! tiền bà mua dầu thiếu, tôi xí xóa nếu như bà cho…tôi ngủ với bà bây giờ”
Bà Lý bèn ngúyt một cái chiếu lệ (cho phải phép) nhưng bản tính tiếc tiền nên nghĩ bụng là có mất mát gì đâu mà xí xóa được món nợ cả vài chục quan, có thể mua được mẻ lợn con mới. Thế là chậc lưỡi một cái, bà vội nói  “Thôi được, mau mau kẻo ông ấy về !”, và thế là bà vội ngả lưng trên giường và kéo ngược váy lên. Bây giờ mới thấy sự tiện dụng của cái váy và tiện dụng nữa là không có đồ lót Victoria (!). Thế rồi việc gì phải đến đã đến. Bà Lý thì hồi hộp chỉ lo ông Lý về giữa buổi mà ”thằng phải gió” thì có cút rượu trắng rồi nó… mãi không thôi !.
9 Anh hang dau 4Cuối cùng thì rồi nó cũng phải xuống và quen miệng như ở nhà nó hô “Quạt ! Quạt !”. Bà Lý rủa thầm “Quạt cái mả mẹ mày !”. Lát sau anh hàng dầu mới ngồi dậy, vớ lấy ấm nước chẳng cần rót ra chén mà tu một hơi và cứ ngồi đấy. Bà Lý sốt ruột vì sợ chồng về nên “năm lần bẩy lượt” dục (hối) nó đi về mà nó chỉ ừ hữ. Thế rồi ông Lý về thật, về vào lúc bà dang lo “sốt vó” vì cái ”thằng phải gió” “thằng Trời đánh ! Thánh vật! ”còn ngồi đó.
Hắn đứng lên chắp hai tay vái ông Lý rất kính cẩn và chào “Bẩm ông đã về !” Ông Lý mát ruột và hỏi “Anh đến có việc gỉ ?” thì anh hàng dầu bèn lễ phép nói “Bẩm con đến xin tiền dầu bà Lý mua vào kỳ họp hai tháng trước”. Ông Lý nghĩ một chút thì nhớ ra và hỏi là bao nhiêu tất cả và nhẩm tính (tính rợ) là đúng, ông liền bảo vợ “Sao không trả người ta mà để lâu quá thế !”
Bà Lý cay đắng vội nói “Trả, trả cái gì ? ông biết gì mà bảo trả !”. Trước mặt người lạ mà không có vai vế gì với làng, với hàng tổng lại thêm vừa bị các cụ quở (la, rầy, mắng) nơi đình chung về tội chậm thuế, và với uy quyền của người chồng mà lễ giáo ngày xưa là “xuất giá tòng phu” ông Lý bèn quát “Thế tiền bán lợn hôm qua đâu ? Mày có đem ra trả người ta hay không thì bảo !”
Bà Lý lầu bầu vừa tức, vừa bực vì đã bị “thằng phải gió” làm tan nát “đám cỏ gà” lại còn bị chồng quát tháo nên chần chừ thì đã bị chồng xáng cho một cái tát nổ đom đóm mắt (nẩy lửa/nháng lửa) nên bù lu, bù loa, nhưng cũng phải bấm bụng đứng dậy vào lấy tiền ra trả cho “thằng phải gió” Thật là “mất cả chì lẫn chài” !. Theo đúng ngạn ngữ (!) “Được tiền liền dời nhà”, anh hàng dầu vắt vai chuỗi tiền đồng hớn hở, hi hửng, chân nam đá chân xiêu bước ra đường.
Rõ thật là “Sướng anh hàng dầu” đây nhé ! Được cả tình lẫn tiền ! Còn phần hai của ca dao “Đau anh thợ hoạn, Khốn nạn anh nồi rang“ thì sao ?
Ra khỏi nhà ông Lý, tiền nợ đòi được vắt vai, anh hàng dầu mặt mày đỏ ké vì rượu hớn hở, tung tăng bưóc trên đường như con trẻ, đi khỏi nhà ông lý một đỗi (quãng) thì gặp anh Thập Mười,9 Anh hang dau 3 không phải, gặp tổ sư Thập Mười tức anh họan lợn. Anh hoạn lợn thấy anh hàng dầu mặt đỏ, vui mừng hớn hở vội hỏi “Này ! đằng ấy có chuyện gì mà vui thế ? Nói cho tớ biết được không ?” Thấy vậy anh hàng dầu bèn nói rằng “À ! Có gì đâu, bố ông lý mới chết, tớ thắp nén hương (nhang), chia buồn mấy câu nên được đãi bữa chén !”. Tổ sư Thập Mười mừng qúa bèn vội vàng “ba chân bốn cẳng" rảo bước đến nhà ông bà lý trưởng. Đến nơi thì quả thấy bà lý ngồi sệp dưới đất còn sụt sùi, nước mắt, nước mũi còn nhếch nhác anh hoạn lợn tin là “nhà có đám“ thật bèn hắng dặng và an ủi rằng “Thôi ông bà chẳng nên buồn, nghĩa tử là nghiã tận, tôi đến để thắp nến hương (nhang) cầu xin (cầu nguyện) cho linh hồn cụ ông sớm tiêu diêu miền cực lạc !”
Bố mình còn sống rõ ràng mà cái thằng hoạn lợn khốn kiếp này đến thắp hương khấn vái chia buồn, chắc nó (bộ nó) muốn rủa cho bố mình chết chăng ?
Thế là tiện có cái gậy thòng lọng để bắt lợn mà hoạn lợn ta ghếch ở mạn giường nên ông Lý quơ lấy và vụt túi bụi vào lưng, vào người anh hoạn lợn và hô hoán “Bố tao còn sống sờ sờ ra đó mà mày rủa cho bố tao chết hở ! hở ! hở !” Mỗi tiếng “hở” là môt cái quất vào người anh hoạn lợn. Ở tình thế này thì đương nhiên là tổ sư Thập Mười phải vọt ra khỏi nhà, ông Lý ném theo cái đồ nghề còn nắm trong tay. Anh hoạn lợn đau đớn cúi xuống nhặt (lượm) lấy cái “cần câu cơm” và hớt hải bỏ đi.
9 Anh hang dau 5Khéo sao ! vừa được một quãng ngắn thì gặp anh hàng bán nồi rang, có nơi gọi là “chã”, gánh một gánh nồi cồng kềnh đi tới. Nồi rang là cái gi ? Xin thưa đó là vật dụng bằng đất sét nung mầu đỏ như gạch chủ đích lá dùng trong bếp để rang khô cho chín các thực vật nhất là ngũ cốc như vừng (mè), bắp (ngô), thính, v..v…
Ngày xưa nồi rang thường làm bằng đất nặn tựa như cái chảo nhỏ, không tráng men vì toàn dùng để rang khô, nếu để nấu có chút nước thì gọi là ram ví dụ như ram tôm, ram thịt mà sau này ta cứ tiện gọi là rang, thì có tráng một lớp men xấu làm bằng tinh nứa. Cả hai loại không và có tráng men đều phải nung cho đất sét thật khô cứng. Dĩ nhiên ngày xưa đem nồi rang đi bán là phải gánh và phải xếp lên bồ, thúng, sao cho khéo để có thể gánh được nhiều mà nồi rang không nứt, vỡ (rạn, bể).
Anh nồi rang thấy anh hoạn lợn hớt hải, mặt đầy vẻ sợ hãi đi tới thì vội hỏi ”Sao ! Sao ! Có gì mà sợ quá vậy ?” Vừa đau đòn, vưà giận vì bị anh hàng dầu lừa dối nên anh hoạn lợn bèn nói thon lỏn “Voi sổ lồng, ai có gánh, có gồng thì chạy !”. Xin nhắc lại là ngày xưa voi là chiến tượng của nhà vua và thường được quản tượng chăn dắt ngoài đường, phố. Nghe thấy mấy tiếng ‘voi sổ lồng’ là anh bán nồi rang “mặt cắt không còn hột máu” gánh nồi trên vai chạy thục mạng (chí chết) kẻo voi sổ lồng mà tới thì tan nát hết tất cả gia tài là gánh nồi rang. Từ đó dân gian ngoài Bắc có ca dao:
“Sướng anh hàng dầu,
Đau anh thợ hoạn,
Khốn nạn anh nồi rang”
(theo Doãn Thường – Pasadena)

Yên Huỳnh chuyển tiếp

KHỎI LO
Giữa hai bà bạn thân:
- Sao chị để chồng chị theo tán tỉnh các cô gái trẻ tuổi mà không ghen.

- Kệ ông ấy. Cũng như những con chó cố chạy theo ô tô đấy thôi, lúc đuổi kịp rồi cũng có lái được đâu.

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

TÁM GIỮA TUẦN...

 Bạn bè thân mến...
 Thời tiết vào đông nên khá lạnh,nhà lại ở gần sông nên lãnh trọn những cơn gió bấc tê tái cả người.Nhưng như một thói quen khó bỏ,cafe vẫn phải là cafe đá,tám với bạn vẫn phải đá qua đá lại,đã gọi là tám thì thôi, đủ thứ chuyện trên đời để nói.Nghe được cái gì hay và vui cũng đều muốn chia sẻ với bạn bên ly cafe.Và đây,với ly cafe có đá trước mặt...tám giữa tuần bắt đầu.
         Sáng nay trong chương trình VTV3 (vui thì vật ba) đề cập đến sự bạo hành đối với phụ nữ,có dẫn chứng câu :
     - Mày hay đánh vợ thì nằm với ai.
        Có đánh thì đánh sớm mai.
        Chớ đánh chập tối,chẳng ai cho nằm...
     Bình luận về những câu thơ này,bà tiến sĩ về tâm lý với những lời lẽ gay gắt, phẫn uất và hợp lý đã nói rất nhiều,ở đây tôi chỉ xin nhắc lại câu nói sau cùng của bà.
   -  Có lý đâu lại có những lời nói về phụ nữ man rợ như thế.
     Vâng,hai chữ man rợ xài trong trường hợp này rất chuẩn,nói theo dân mạng là chuẩn đến vi khuẩn cũng phải gật gù.Và hai chữ này cũng có thể xài trong trường hợp sau.
    Hôm qua có bài báo Văn Danh gửi,nói về thần dược sung,xưa nay ta vẫn thường nghe câu: Ông uống bà khen,ngoại trừ nhi đồng,chứ người lớn nói ra ai cũng hiểu ý và lời...Bây giờ lại nảy ra câu : Ông uống..bà giãy đành đạch...theo thiển ý,đây cũng thuộc loại dùng từ chẳng ra hệ thống cống rãnh gì...giãy đành đạch,nghe mà vãi cả linh hồn...Mà thôi,xin anh em đừng phiêu linh theo mấy chữ giãy đành đạch nữa...man rợ lắm.
     Ngày hôm qua có nhận được meo của Thiết Hùng,cũng liên quan đến...sung, có nhắc đến Ngô Công,Hùng có móc một câu: cũng gặp Ngô nữa...ý nói hễ cứ có cái gì liên quan tới sung là gặp bạn hiền họ Ngô.Sự thật là Hùng dư biết Ngô Công chỉ là tên trong vị thuốc để nói về giống rít thôi...nhưng nó có ý gài thằng Xá,vậy sau đây có câu chuyện về sự thật, để riêng tặng Thiết Hùng :
    Trong công viên,một đôi trai gái ngồi tâm sự,Cô gái nói :
    - Em tính đi nâng ngực cho to tí.Ý anh ra sao ?
    - Em phải tôn trọng sự thật chứ,dù cho sự thật có thế nào đi chăng nữa..
       Một lát sau..cô gái lên tiếng :
    - Anh thôi đi...sao anh cứ bóp méo sự thật mãi thế.
        Câu chuyện là vậy,hy vọng bạn Hùng đừng bóp méo sự thật nữa nhé...Ngô Công là Ngô Công,chứ Ngô Công chả dính dáng gì tới Ngô mậu Xá và Ngô quang Chiêu tí ti nào.
      Tuần này thằng con trai đi tây chơi.Từ Saigon tới Pháp gặp chị nó,Chị nó thì từ Úc qua,rồi hai chị em đi đâu khoảng chục nước trong Châu Âu,hơn một tháng mới về.Vì biết trình độ ngoại ngữ của thằng con trai.Tiếng Anh thì như gió,gặp từ khó bắn sang tiếng việt.Còn tiếng Pháp thì duy nhất một câu khi gặp bất cứ nam phụ lão ấu,sáng trưa chiều tối là bonjour monsieur.Tôi mới hỏi làm sao con nói người ta hiểu,nó trả lời qua ông Gù hết...mình oánh tiếng Anh ra máy,nó chỉa ra ngay bất cứ thứ tiếng nào mình muốn...Uầy...thời nay sao nó tiện lợi thế,Ngày xưa học tiếng Pháp méo cả mồm,líu cả lưỡi...đến giờ cũng chẳng ra sao,chỉ rặt nhớ những cái bậy bạ...như hôm qua moa đi xe lửa,rồi moa leo lên đầu toa .v..v.. có chuyện này hồi xưa khi đi học,tôi hay kể để trắc nghiệm tiếng Pháp của bạn bè..rất may là đứa nào cũng giỏi,cũng hiểu hết,tây gọi là bien.Nếu anh em nào quên tiếng Pháp ít nhiều,vì lâu quá rồi,cứ hỏi Nghị nhé...Nó đi Tây mấy phùa rồi,nên hiện giờ còn giỏi lắm.
      - Có một chị công nhân làm cho Tây,tiếng Pháp biết võ vẽ chút đỉnh,chị chuyên làm vườn,nên thường đi toilet trong khu nhân viên.Bữa đó phải làm cỏ trên đồi cao,gần nhà chủ Tây,thằng này nó sợ nhân viên ra vô dơ dáy nên mới khóa toilet lại.Bữa đó xui,chị đau bụng quá,chạy xuống kia thì xa,sợ không kịp,chị hớt hải chạy lại thằng Tây,xổ một tràng để mượn chìa khóa.Cái hay ở đây là khi nghe xong,thằng Tây này hiểu liền và oui,oui,liên tục
     Monsieur,monsieur...donne-moi la cle' ouvrir la porte pour moi... cắc cắc...bủm bủm...xè xè...còn đệm thêm mấy tiếng s'il vous plait nữa mới ghê...
    Thôi..xin chào tất cả bạn bè cùng học tiếng Tây với tôi ngày xưa.Chúc mọi sự vui vẻ và bằng an nếu có đi thể dục buổi sáng.

                       HẾT

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

THƯ HỒI ÂM


Bạn Hùng cùng các chiến hữu thân mến.
Cám ơn bạn Hùng đã trả lời và cung cấp thêm một số thông tin về cá...Sặc.
Có những vấn đề rất nhạy cảm giữa tui và thằng bạn hiền Mậu này khiến tui không dám nói nhiều,nhưng vì có đứa bạn khác bắn cái hình của nó lên meo,và rồi nhìn gương mặt biểu lộ sự hân hoan quá đáng...ra cái điều...cỡ đó ăn lên...cộng thêm đôi mắt không thèm mang soi của nó...khiến tui hiểu thêm câu hát trong bài ca: Đôi mắt Pleicu...có câu : đôi mắt ấy tôi không dám nhìn...rồi từ đó liên tưởng tới câu thơ Bút Tre...
       - Anh đi công tác Plei...
       - Cu ...dài thườn thượt,biết ngày nào ra.
  •  Nói chung là cái nọ xỏ cái kia...Túm lại là qua hình ảnh sinh động : 
  •  - Hột gà nói với chuối già
  •  - Tụi mình rớt giá...Mà thằng Xá nó còn đòi chỉ thiên......Đã chuối lại còn chuối già cui..nghe tên thiệt là dị ứng,thân già còn thâm kim lỗ chỗ...được tả hữu hai bên bằng hai quả trứng đã trúng sầu riêng thần chưởng...thêm sự sắp xếp có ý đồ chỉa ngay đúng trung tâm thương mại chuyên về xuất khẩu, thiệt là xứng đáng đoạt giải ảnh ấn tượng...trong lòng bạn bè...Bởi vậy do Hùng gợi ý,đây đã nói thì nói luôn cho nó... vuông nhé.
      Cá sặc có nhiều mẫu mã,màu sắc đa dạng...tùy môi trường sống mà phát triển...nơi lúa ruộng thì không to lắm...nơi nước ngọt không bự bằng nơi nước lợ.Nói chung trong môi trường tự nhiên hoang dã,cá sặc không phát huy độ nhớn,chỉ đến khi được con người nuôi và vỗ béo ở những nơi có tên như : ao, đìa,và nhất là hầm.. thì mới phổng phao và bắt mắt.
      Cá sặc có nhiều loại,nhưng nhân dân thường chuộng cá sặc rằn,cá sặc lửa và đặc biệt có cá sặc gấm,loại cá gấm này còn có tên văn hoa,gợi cảm nghe rất vui là cá sặc ...bướm.Ai muốn biết hình dáng nó ra sao cứ lên ông Gù mà sợt.
      Tui không phải là vua...nên món cá sặc nướng tui hổng có mê lắm chứ đừng nói chi thèm.Ngoài ra còn món này cũng hấp dẫn,nhưng nói ra sợ những người bạn trong nhóm của chúng ta sẽ nổi cả ốc o khi nghe tên,đó là cá sặc chiên dòn..nghe thiệt là nóng nảy,anh em sẽ giãy giụa kêu ầm lên...em chả..em chả..món đó là của thằng Xá...để dành cho thằng Xá đi..
      Chúc một ngày chủ nhật vui vẻ.....

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

TÁM GIỮA TUẦN.....

                                                 
                                                       

       Bạn bè thân mến...
     Tám giữa tuần lần này xin đặc biệt dành cho bạn Xá.Như mỗ đã có dịp nói,Rất có nhiều chuyện để nói về bạn này,toàn là người thật việc thật,không có một chút bem nào gọi là hư cấu (xin các bạn đọc cẩn thận chữ hư cấu,chỉ đọc một lần thôi,đọc lại,có thể dao động qua chữ khác,tối tăm cả nghĩa lẫn chữ ).
     Trong hình chúng ta thấy rõ hai quả trứng vỡ,xứ tui gọi là trứng bể...Đây xin kể truyện về trứng đọc được trên mạng.
     Một chàng trung niên bước lên xe buýt,thấy có mấy bao hàng xếp trong góc,định ngồi lên thì cô gái kế bên la lớn.
      -  Coi chừng bể...trứng .
      -  Bộ mấy bao này đựng trứng hả ?
      -  Không...sầu riêng. 
     Như vậy chúng ta đã có chuyện về trứng bể.
    Xin được tiếp tục.Nhìn hình ta đã thấy rõ ý đồ của chủ nhân,vẻ mặt kiêu hãnh,mãn nguyện không cần che dấu.do đó mỗ mới lấy tựa đề cho tấm hình là Cá Sặc...nè,hy vọng bạn bè đồng ý.Đồng thời trong gương mặt này mỗ cũng thấy một dáng vẻ rất ư là dương dương tự đắc của bạn mình.Và đây là chuyện về tự đắc.
    Một chàng trai và cô gái tranh luận kịch liệt với nhau về một vấn đề gì đó,cô gái có vẻ đuối lý..sau cùng, với vẻ mặt hài lòng,chàng trai tung một câu.
    - Hết trả lời rồi chứ gì,thua đi,tôi thì tôi đi guốc trong bụng cô ấy chứ lỵ. 
      Cô gái làm thinh không trả lời,vẻ mặt đăm chiêu.
      Mang bộ mặt dương dương tự đắc,chàng trai nói tiếp.
     - Suy nghĩ gì thế ? nói nghe xem nào.
     - Tôi đang nghĩ anh nói anh đi guốc trong bụng tôi...nhưng anh lại ra bằng con đường nào ấy nhỉ...? mà tôi lại không biết.Trong khi tôi vẫn mang khẩu trang khi nói chuyện với anh đây này.
      Do đấy, thiết nghĩ nếu không muốn rơi vào tình huống cà lăm trên,chúng ta nên tránh sự tự đắc càng nhiều càng tốt.Vậy mà bạn Xá lại có một gương mặt hết sức biểu cảm.
      Đến đây lại xảy ra một tình huống khác,xin nói.
      Ban nhạc F band đã lấy chiếc khăn đội đầu rất nhạy cảm của cả một tộc người đi che đít,chuyện xảy ra cũng lâu và hậu quả là tụi nó lãnh cả núi đá dân chúng ném,kết luận chuyện này một tờ báo đã dùng câu rất đạt là : Ban nhạc đã không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
       Điều mỗ muốn nói ở đây là bạn tôi đã đi vào vết đổ của bánh xe đó,khi dùng trái chuối làm hình tượng nổi trội để tăng sự gợi cảm,sự hấp dẫn nếu có,bạn đã không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
       Nhìn thoạt trông là hoành tráng,nhưng dân ta thường có câu.
       - Mềm như trái chuối.
       - Đuối như trái chuối.
       Chỉ với hai câu trên,đã có thể khẳng định lấy hình ảnh trái chuối già cui nằm giữa hai quả trứng bể làm logo cho mình thì đúng là thảm họa...thật là chém chuối ở mức độ cảnh giới cao,nên mỗ có lời bàn với 2 câu thơ sau :
        - Nực cười chuối với hột gà.
        - Tưởng rằng cải thiện ai dè xụi luôn...
     Trong đám bạn bè chúng ta,ai cũng biết bạn Xá có những điều kiện hơn người,bạn ung dung tự tại,tự do còn hơn cả chim phóng sinh.Bạn vô cùng thoải mái khi tâm sự với vợ về những cô bạn gái từng giẫm đạp đời bạn không chút tiếc thương (cái này thật 100% đích thân Xá kể lại mỗ nghe).Có những đêm dài vợ Xá kiên nhẫn ngồi nghe những câu chuyện tình của Xá mà đoạn kết đã biết từ đời tám hoánh nào,sau đó an ủi bạn ta bằng những câu từ đậm chất thơ ca,mà cuộc sống phù du này,mấy ai có được người bạn đời như thế.
    - Thôi anh ạ...cuộc tình dù đúng hay sai...đứa nào nhớ dai...thì đứa đó khổ....đừng để tâm làm gì anh nhá...
      Thật là buổn tủi cho phận mình,phước mỏng.
       Anh em chúng ta,ai có lỡ tơ vương chút gì trong quá khứ.Nếu bị hỏi quá,chỉ kiếm cách trả lời cho xong việc chứ không để cho rách việc...nói ít khổ ít,nói nhiều khổ nhiều.Qua nhiều khảo sát,qua nhiều thống kê kiêm trắc nghiệm.Các chuyên gia phân tích hàng đầu trên thế giới đều phải công nhận...Phụ nữ ngày nay thông minh hơn tinh tinh nhiều lần...Anh em cứ tự suy xem có đúng thế không.
       Để kết thúc ,mỗ xin kể câu chuyện về cá.Trong một lần xuống chơi An Phú,đãi bạn nhậu,mỗ có nướng khô cá bổi.Xá hỏi cá gì mà nhậu bắt quá,trả lời cá bổi,còn có tên khác là cá sặc.Xá nói ngay không cần suy nghĩ...tao khoái cá sặc rồi đó...Đó chỉ là ngẫu nhiên,và đương nhiên ngoài Xá ,cũng còn có nhiều người thích lắm mà...phải vậy không Xá ?...
    
                              HẾT.
.
         








  

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

THƠ VUI..

       Thơ  đám...cưới

Hôm nay đám cưới của em
Họ hàng hang hốc đến xem rộn ràng
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re 

Tám giờ có 1 chiếc xe
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào
Trẻ con bu tới ào ào
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh 
Mẹ em la ó thất thanh
"Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa "
Bố em thấy thế nói đùa
Bà lên thành phố mới vừa mấy năm 
Trang điểm thuê hết năm trăm
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào
Gặp ai cũng toét miệng chào
Thì ra éo biết đứa nào cô dâu 
Chín giờ khách khứa đã bâu
Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng
Cô dâu trang điểm trong buồng
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem 
Mười giờ đã thấy bem bem
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào
Chú rể đáng mặt anh hào
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con
Chủ hôn đứng dậy lon ton
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên
Hai họ chào hỏi liên miên
Cô dâu chú rể thì đần mặt ra 
Mong sao đám cưới qua loa
Để đêm hí hí, thế là xong phim
Bao năm mỏi gối đi tìm
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau 
Chủ hôn nói một lúc lâu
Bỗng nhiên Mic tịt ( đầu dây bị chờn)
Chả biết làm cách nào hơn
Chủ hôn ngồi xuống kệ con bà mày 
Bây giờ đến đoạn trao tay
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu
Khách khứa thì líu tìu tìu
Đứa bảo 2 chỉ, đứa thì một cây 
Cô dâu hỏi nhỏ : vàng tây?
Chú rể quắc mắt : tây thế éo nào?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào
Em an tâm nhớn, Thôi, vào thắp hương. 
Cả 2 đứng trước hương đường
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu
Chú rể nét mặt âu sầu
Cắm đầu xuống vái, rất lâu, rồi chuồn 
Cô dâu cũng có vẻ buồn
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm
Chú rể đóng cửa đánh rầm
Cô dâu giật thót, đâm đầu vào xe 
Đến chiều đám cưới vắng hoe
Cô dâu gọi điện : đã về đến nơi
Bố em thở hắt một hơi
Thế là cục nợ có nơi rước rồi 

Sưu Tầm

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

TÁM GIỮA TUẦN...

Bạn bè thân mến.
Thay vì ngồi cà phê cà pháo với các bạn,nhưng vì ở tuốt dưới miệt thứ,nên dù muốn lắm cũng không được...cũng may là biết gõ vài chữ trên máy di tính,nên tao xài đỡ cái này để tám chơi với chiến hữu trong lúc rỗi rảnh ngồi chờ...ai kêu tui đó.
          Lúc này buổi sáng hay có thói quen tập thể dục,lúc trước thì hăng hái lắm,nhưng chẳng may từ hồi tình cờ nghe qua một tin trên đài,tự nhiên thấy cũng hơi...lăn tăn...cái sự hít hít thở thở cũng có phần hơi bị giảm nhẹ tần suất...tin đó được tóm tắt thế ni.
      - Què giò đá bóng,suy tim điền kinh còn chết bất thình lình là thể dục buổi sáng.
          Anh em cứ tự do diễn giải,mà suy đường nào cũng đều thấy có lý ,đâu thiếu gì cảnh một anh đang trên lề đường một hai một hai,co tay duỗi chân,một hai một hai co chân duỗi tay thì đùng một cái,có thằng oắt con sáng sớm đang thử xe để đi dự giải phố hàng hòm, nó phóng lên lề tông cho một phát,ngã đập đầu xuống gạch,thế là xong...
         Lại có anh đều chân bước thể dục trong công viên,tâm hồn đang bay bổng về độ nhậu ngàn năm bia miệng sao bằng bia ôm tối qua,miệng thì tủm tỉm cười khi nhớ lại câu thà rằng cắt tóc đi tu, ngồi gần con gái ngu sao không rờ,thì đùng một cái,có cành cây to như cột nhà từ không trung,cột nhà thì không đập cánh rồi,nó đáp thẳng xuống ngay đầu,thế là xong...
          Nói chung khả năng xảy ra tai nạn khi đi thể dục buổi sáng là có thực,biết là thế nhưng đi thì vẫn đi,ngồi nhà chắc nào đã yên, tai nạn nó chừa mình chắc ? đi vài vòng xong ra quán cafe cạnh con kinh làm cái xây chừng cho nó tươi tỉnh một ngày mới,nghe xung quanh thiên hạ tán chuyện đời,bất chợt nghe bàn bên nói có phim VN mới đoạt giải có tên là: Đập cánh giữa không trung...lại ngồi nghĩ vớ nghĩ vẩn cái chữ cái nghĩa mình đã học hồi xưa..không trung chắc chắn phải là cao lắm rồi...trời xanh bao la...đập cánh người ta thường nói tới gà tới vịt,chứ chim thì vỗ cánh chứ ai nói đập cánh bao giờ.Nhưng chả lẽ gà vịt lại bay lên tới không trung,nói thế hóa ra dở hơi cám lợn.
          Mà thôi,chữ người ta dùng đây là hình tượng,còn tao ngồi lại lấy nghĩa đen ra mà tán,đúng là quá rảnh...nhiều khi mình ngu mà mình không biết...như câu :
  - Con bò có một cái u.
  - Những thằng một vợ còn ngu hơn bò
           Chạm quá nhiều tự ái,nên mấy anh một vợ mới sửa :
   - Những thằng hai vợ mới ngu hơn bò..
           Cái này cũng có lý của nó,vì một vợ nằm giường lèo,hai vợ nằm chèo queo,ba vợ thì xuống chuồng heo mà nằm..
            Nói qua nói lại,con bò tức quá mới lên tiếng : Ai cũng nói tao ngu,vậy sao tụi bay hồi nhỏ đứa nào cũng giành bú sữa của tao tá lả hết vậy ?
            Nhắc tới cái ngu,tao lại nhớ tới chuyện này,đúng là bây giờ hay chuyện nọ xọ chuyện kia,dây cà ra dây muống,nhớ đâu thì nói đó,kể ra nghe chơi.
            Cách đây vài ngày,tao có dự một đám tiệc,ngồi chung bàn toàn là những tay cứng tuổi...vì người cùng xứ sở mà,nên ai cũng là gương mặt thân quen hết.Do đó bàn nhậu rất hào hứng,chuyện nổ lốp bốp,trong bàn có một chàng đúng là chuyện gì cũng biết,nói bao sân luôn,từ nông học ( ngoài Bắc có nơi gọi là lông học ) qua lâm học,tới xăng E5 sinh học,ở tuốt dưới miệt thứ còn xa hơn miệt vườn mà như vậy là quá hay...tao nói bao sân có nghĩa là khó ai chen vô trong câu chuyện của anh ta,đến khi anh chuyển qua y học,nói về công dụng của các loại thuốc nam thì người bạn ngồi cạnh tao chợt hỏi một câu trớt quớt,không ăn nhập gì tới câu chuyện của anh ta,nghe câu anh hỏi mà ai cũng ngỡ ngàng...
          - Chú Ba,tui hỏi chú câu này nghe,con anh có còn ngu không?
            Thiệt là giật mình giật mẩy.
             Trong tiếng hò la dô dô của mấy bàn kế bên,rồi âm thanh của hai cái loa chà bá lửa trên hiên nhà,thiệt là cũng khó nghe câu hỏi cho rõ.
          - Anh nói sao ? anh hỏi con tui cái gì ?
          - Thì tui hỏi chú là con anh có còn ngu không?
          - Con tui mà là đứa nào ? đứa nào ngu ? anh nói sao tui không hiểu.
           Đến đây xung quanh lác đác đã có tiếng cười,rồi cả bàn đều cười,đúng là ai cũng hiểu chỉ có một người không hiểu,một người ngồi trong bàn vừa cười vừa nói :
            - Anh Sáu hỏi súng anh có còn ngon không đó...
            Cả bàn đều la lên...Dô dô,uống cho câu nói hay trong ngày nè...trên sáu mươi rồi mà hỏi câu này là hợp lý lắm nghe.
            Thiệt là vui quá cỡ thợ mộc...Chú Ba này,cái gì cũng biết,mà cái hay ho của ngôn ngữ mình thì lại không biết...thiệt là thiếu sót phải không các bạn ? Ngay cả cái tên người ta gọi mình là chú Ba...anh ta cũng không chịu lái lại một chút để coi tại sao người ta nhắc tới rồi hay cười lỏn lẻn hoài vậy.
             Thôi,tạm gác đi,tám cũng nhiều rồi...hẹn lần sau tám tiếp nghe các bạn...

                            Đức Thi...