Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

TÁM CHUYỆN ...TRỜI ƠI...

 Bạn bè thân mến.
 Nhân ngày gia đình Việt Nam 28/6...Tui xin tám vài hàng với các bạn.Coi như là nói chuyện trước,vì ngày 2/7 tới tui không thể đi Tây.... nhậu nhẹt và tán dóc với các bạn.Rất..rất.. là tiếc 
            Không riêng gì nước ta,nhiều nước trên thế giới cũng có những ngày dành riêng cho gia đình,một đơn vị gia đình chuẩn thường có, gồm vợ,chồng và con.Mỗi nước có phong tục,tập quán phù hợp với đất đai,khí hậu nơi đó,cách đối xử từng thành viên trong gia đình cũng khác nhau,cộng hưởng với văn hóa của từng nước.Theo tui hiểu,thì gia đình nào ấm êm,hạnh phúc..thường là do phụ nữ quyết định,Vợ là lá cờ đầu dẫn dắt người chồng đi đến nơi về đến chốn,bởi vậy nước nam ta mới có chữ rất hay gọi người vợ là nội tướng.Và ngẫm đi ngẫm lại,người nội tướng của xứ ta hay cực,giỏi siêu,và tháo vát đỉnh.Xin mời các bạn coi những câu thơ dưới đây chứng minh cho điều đó...Thơ này đã có từ lâu...Nhưng không vì thế mà nó mất đi giá trị thời sự...Thiết nghĩ không chừng các chị,các cô Tấm ngày nay còn phải theo đó làm gương...học tập.
             Hai câu đầu..
   - Đang khi lửa tắt cơm sôi.
   - Lợn kêu con khóc,chồng đòi tòm tem.
             Các bạn đã hình dung cái cảnh đang xảy ra rồi chứ gì,thật là bức tranh đa sắc màu,căn cứ theo những câu chữ ta có thể dễ dàng thấy chuyện này xảy ra ở vùng nông thôn bắc bộ,cái nôi của nền văn minh lúa nước con cháu vua Hùng.
             Anh em cũng biết cơm đang sôi mà tắt lửa thì dễ hỏng nồi cơm lắm,nó sẽ bị sượng,bị sống,vì đây là nông thôn,nên lửa đây phải là lửa rơm,hồi nhỏ tui có ở vùng nông cộng thôn này một thời gian,nên tui rất rành cảnh xài rơm cho nấu nướng,mỗi lần nấu, ra cây rơm hốt vô nhà bếp một đống to đùng,nấu không khéo,lửa bắt vô rơm là dễ cháy nhà bếp như chơi,do đó nhà bếp thường cất rời ra,không dính vô với nhà lớn,tránh nạn cháy nhà.Tại sao không dùng củi mà lại dùng rơm ? đơn giản là củi khó kiếm, mua lại tốn tiền,còn rơm thì cứ nhà nào có làm ruộng là có rơm xài.Nhưng nấu rơm rất khó,hễ vô bếp ngồi là không đi đâu được,buông ra là lửa tắt,nấu cơm là khó nhất,khi cơm đã sôi,phải ngồi canh và đẩy rơm liên tục cho nó lên ngọn lửa vừa đủ,đúng câu Ông Bà đã dạy.
            - Chồng nhậu thì vợ gắp mồi.
              Cơm sôi nhỏ lửa..chẳng đời nào khê.
       Trong cái cảnh lu bu đó, con khóc...con còn khóc là chắc đứa này còn nhỏ,nó khóc vì đói,hay vì không có ai quan tâm tới nó,nên nó khóc..nếu nhỏ quá thì còn bú...vậy là phải cho bú nó mới nín...Bạn nhớ là ngày xưa chưa có sữa bò hay sữa bột nghe...nên không đơn giản là pha một chai sữa,rồi quăng cho nó ôm là xong.  Nhà nào như nhà nấy,chỉ xài bình sữa di động Made in VN.Bếp thì không thể bỏ được,nên chỉ có cách ôm đứa nhỏ vô nhà bếp,rồi tay cày... tay súng.Một tay vô rơm,một tay xốc đứa nhỏ cho nó phê..Nhưng nào có yên..Còn cảnh heo kêu...Heo kêu thì chỉ có đói thôi.Mà heo đâu có ai nuôi một con,ít nhất cũng một cặp song ca.Các bạn chắc đã từng nghe Trư bát giới gào...công nhận là thảm thiết vô cùng,muốn dập tắt âm thanh chói lọi này chỉ có cách đi lấy cám cho nó dộng...Bao nhiêu công chuyện gấp rút dồn dập cần phải giải quyết cho nhanh...Ấy vậy mà anh chồng...anh chủ hộ khẩu lãng nhách này đã không giúp vợ một tay...giải quyết những khâu còn tồn tại,lấn cấn,mà lại chọn một hướng đi khác..Một hướng đi táo bạo... Hướng đi đã đưa chàng ta vào thơ văn...Có thể nào nói là hướng đi đúng chăng ? Vì nếu chàng đi lấy cám cho heo táp,thì chàng đã không được lọt vô những câu thơ hay còn được nghe tới bây giờ ? Cho con khóc nhiều lớn phổi,Cơm không chín lúc này thì lúc khác sẽ chín,chuyện nhỏ,mặc kệ heo kêu lợn réo.. Chàng chỉ làm những gì chàng muốn...Chàng đòi tòm tem...Yêu vợ giữa ban ngày.Yêu trong lúc cảnh nhà lu xà bù.Hết hàng chàng này luôn.
               Các bạn đang thấy những thước phim sinh động,gay cấn.Cao trào nhất là lúc chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt vô buồng nằm chờ.Vậy người nội tướng xử trí ra sao ?
                Hai câu thơ cuối.
            - Bây giờ cơm đã chín rồi.
            - Lợn no,con nín,tòm tem ...thì tòm
                Quá hay phải không các bạn ? Không một câu than thở,
không một lời than van,chị vợ đã giải quyết rất nhanh và gọn,cơm đã chín,heo đã ăn,con đã êm..và xử lý vấn đề nhạy cảm tiếp theo cũng hết sức nhạy cảm...Nào..thích thì chiều...Nói là phải giữ lời đấy nhé.. Tòm tem... thì tòm.Đây đâu có chạy...Tới luôn đi bác tài.  
                 Trong một chương trình ca nhạc hải ngoại tui đã xem,có tên là : Chân dung  người phụ nữ VN,đại khái là tôn vinh,ca tụng những mẹ,những mợ,những thím,cái này cũng đúng thôi,nhưng trong chương trình tui nhớ là có chàng tây,nói tiếng việt lơ lớ,đại ý là anh tiếc vì không được làm đàn ông VN,vì phụ nữ VN quá chiều chồng, thương chồng,luôn chịu thiệt thòi,hy sinh cho chồng..Ngửi cũng thấy có mùi cá sạo,nhưng mà cũng đúng,điển hình qua những câu thơ các bạn vừa đọc,hỏi trên thế gian này,có người phụ nữ nước nào hơn phụ nữ nước ta ? 
                   Bạn bè thân mến,có cá sạo thì cũng có cá biệt,tảng băng có phần nổi thì cũng có phần chìm,mà phần chìm bao giờ cũng nguy hiểm không thể nào lường được,nguy hiểm thực sự chứ không phải dạng ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm.Có những người phụ nữ dễ thương,dễ mến, thì cũng có những người thuộc dạng bà bắn,bà vật...Nói có sách,mách có chứng...Nhân ngày gia đình,sáng nay vtv3 mời một quai xách được giới thiệu là nhà báo lên ti vi trò chuyện trong mục cafe sáng,người dẫn chương trình cũng là phụ nữ,gài qua gài lại,nói tới nói lui thì khán giả được biết là gia đình chị quai xách này rất ấm êm,chồng là người rất tốt,ngoài đi làm nộp tiền có khi ngoài kế hoạch lại còn biết giúp vợ nấu cơm,rửa đít chén,cọ bồn cầu...Thôi thì đèn nhà ai, nhà nấy sáng,ai có phước thì người đó hưởng..có sao đâu...Nhưng tới đoạn này tui phải nói... là cái vật thì vui ba ( vtv3 ) này sao bây giờ nó hay đưa người não có vấn đề lên phát biểu quá.Theo tui, đây đúng là điển hình cho lối nói bốc phét,láo bậy ,tràn lan trong giao tiếp,úng xử hiện nay. Các bạn nghe thử tui thuật lại,bảo đảm không dị ứng mà vẫn nổi mề đay .
             Quai xách nói...Có người hỏi tôi sao nuôi dạy chồng hay thế ? tôi trả lời...Chồng không phải là con vật mà mình phải dạy,mà chồng cũng chẳng phải là con mình mà mình phải nuôi.(nguyên văn) 
      Tới đây,tự dưng tui trở thành ông chủ cháo quát ngoài Hà Nội,tui quát mình ên trong nhà : Mày không nói cũng đâu có ai biểu mày câm đâu.
       Rồi sau đó cả chương trình,người tung kẻ hứng,kẻ quăng người chụp,tui cũng ráng ngó,vì không coi không biết nó sàm tới đâu. Ngày hôm nay không biết có bao nhiêu đấng đàn ông ngồi lù LÙ COI quai xách ?  có tên là Trác thúy Miêu.Chắc là cháu nhiều đời của Thúy Kiều ? Còn nhà báo phỏng vấn có tên viết theo tây không dấu là Hong Cu,còn theo ta có dấu là Hồng Cư.
       Có vấn đề này rất đơn giản sao tụi nó không hiểu ? Gọi là tụi nó cũng được vỉ tụi nó còn nhỏ tuổi hơn tụi mình rất nhiều, văn hóa đọc và văn hóa nghe nhìn hoàn toàn khác.Trong văn đọc hoặc trong báo chí,các mợ có thể viết tục tĩu,các mợ có thể viết sống sượng,trơ trẽn,cũng chẳng ai thắc mắc,có chăng là những nhà kiểm tục,những nhà phê bình văn hóa.Người đọc có sự chọn lựa,có thể thích, gối đầu giường,còn không thích,cũng có thể quăng sọt rác kèm theo một tờ giấy xăng. 
       Nhưng nghe nhìn thì không thể,bắt buộc người nghe phải nghe những cái người ta không muốn nghe,ai bịt tai cho kịp,ví dụ vậy,phải nghe những cái vượt ra ngoài văn hóa để trở thành vô văn hóa,thì thật là quá đáng.Một người phụ nữ lên tivi nói về người đàn ông với những từ như súc vật,như con..như cái..mà nhà đài để nguyên,phát sóng..Thì xin các bạn đừng ngạc nhiên tại sao có văn hóa lùi, chửi thề lên ngôi,nói tục thành tinh,vô cảm trong giao tiếp...hô hào mọi người quét rác ngoài đường,mà ngay trong nhà mình có đống rác tổ mẹ nhìn không ra ,là cái anh vui thì vật này.
       Nếu anh cứ tiếp tục phát sóng những những nhân vật không có tâm lẫn cả không có tầm này,anh đừng hỏi tại sao chưa thấy gì mà anh phải trả lời tại sao không thấy gì biến chuyển tích cực trong văn hóa của giới trẻ ?
       Đúng là phù hợp với tiêu đề chuyện trời ơi.
       Các bạn thân mến,để giải tỏa xì trét,tui xin kể một câu chuyện cũ,có liên quan tới ngày gia đình của Liên Hiệp Quốc. 
       Trong một hội nghị chuyên đề về bất bình đẳng trong phân chia công việc gia đình giữa chồng và vợ,chồng làm ít,hoặc không làm,trong khi người vợ phải gánh vác quá nhiều,tất cả đều đồng ý phải phân công lại,tùy từng gia đình mà tìm cách đối phó,đa số đều chấp nhận sẽ không làm cái công việc mà mình đã giao cho người chồng,phải tạo áp lực tuyệt đối,chỉ khi nào người chồng tự giác,làm công việc đó thì mới thôi.Bế mạc hội nghị,tất cả đều đồng ý tuần sau sẽ gặp lại để tổng kết.
       Tuần sau,đại biểu Pháp lên tiếng trước.
    - Tôi nói chồng tôi,từ nay khi tôi nấu cơm thì anh phải lau nhà,ngày thứ nhất,chưa thấy gỉ,tôi mặc kệ,ngày thứ hai,chưa thấy gì,tôi mặc kệ,ngày thứ ba,thì anh chồng tôi đã vui vẻ đi lau nhà..Cả hội nghị vỗ tay hoan hô.
       Đại diện Mỹ lên phát biểu:
    - Tôi nói chồng tôi,từ nay tôi rửa chén,anh đi hút bụi,ngày thứ nhất,chưa thấy gì,tôi mặc kệ,ngày thứ hai,chưa thấy gì,tôi mặc kệ,ngày thứ ba,khi tôi rửa chén,chồng tôi đã chịu đi hút bụi,cả hội nghị vỗ tay hoan hô...
       Đại biểu VN lên diễn đàn trong tiếng bravo vang dội,áp đảo của các nước Châu Á.
     - Tôi nói chồng tôi,từ nay ăn cơm xong,anh phải dọn dẹp,lau bàn,còn tôi đi ủi quần áo,ngày thứ nhất,không thấy gì..Ngày thứ hai,vẫn không thấy gì...ngày thứ ba..mới thấy được hí hí,vì con mắt bên trái bớt sưng và con mắt bên phải vẫn còn băng...
        Câu chuyện trên cho chúng ta khẳng định sự khác biệt rõ rệt giữa chưa thấy gì và không thấy gì.
         Để kết thúc mấy câu chuyện trời ơi này bằng một câu chuyện cũng trời ơi không kém,tui xin kể một câu chuyện nói về sự ngây thơ,trong sáng,hồn nhiên của các cô vợ trẻ,chúng ta chỉ nghe thôi,để nhớ lại một dĩ dãng,xa xưa...chứ giờ này,không có cửa để hốt mấy cái hụi trẻ này nữa đâu.Kể cả thằng đẹp giai đang nhai bánh tráng ở xứ mọi da đỏ.
        - Đêm tân hôn,đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị đi ngủ,chú rể rất vui khi thấy vợ mình cứ nhìn mình cười hoài.Càng lúc càng cười vui vẻ,anh chồng từ thích thú chuyển qua ngạc nhiên,anh hỏi :
        - Có gì vui mà em nhìn anh rồi cười mãi thế ?   
        - Có gì đâu..em nhớ tới má..
        - Sao kỳ vậy ? Má thì dính dáng gì tới tụi mình trong đêm nay ?
        - Sao không ? Hồi xưa mỗi lần em cười,má hay nói...Con gái con đứa gì chưa nói đã cười...Sau này..Có chó nó mới lấy mày...Giờ nhìn anh...là em lại nhớ tới lời má nói...

          Chúc các bạn và gia đình đi Tây...chơi vui vẻ và thoải mái.Hồi năm nẳm,tui ở Ka Tum,Tây Ninh..có một cái bảng cũng thuộc dạng trời ơi...chắc gỡ bỏ lâu rồi,cắm ở ven đường,khúc ở Đồng Pan...Tui chỉ nói những gì tui nghe,tui thấy,không phịa...Viết như vầy :
         Toàn dân tích cực chống GiặT Dốt...
          Xin các bạn vui lòng đừng kêu Trời Ơi.           
           Đức Thi. 

      
          
         
        
       
               
        

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

LINH TINH

  
Ban quản lý khu ( khu tham quan ) xin thông báo :

       Đá ngâm dưới nước là đá bèo
       Đá leo lên bờ là đá đẽo
       Vui lòng không gác giò lên....Đá buồn

     Đọc cái bảng vui lòng không đi trên cỏ là thấy nực trong mình rồi,chỉ có tiếng việt,chả có cái bảng nào ghi tiếng nước ngoài.Nó làm như chỉ có dân ta mới làm chuyện tào lao,còn tụi tây,tụi nước ngoài không có chắc...Hay là tụi đó vô đây bằng tó với đi xe lăn hết trơn nên không đạp cỏ được.
    Xứ tui là xứ hóc bà tó,cái chùa nhỏ xíu mà còn biết tự trọng ghi chữ vui lòng bỏ dép bên ngoài,không bận quần cụt vô chùa bằng hai thứ tiếng...Còn đây...đúng là chuyện nản nhiều tập...
    Nhưng coi kỹ lại cũng được...vì có thằng bạn phong độ, vừa hết tuổi thanh niên,áo đỏ, đang đứng đạp đá... 

      Chúc các bạn nhiều niềm vui....