Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

CHUYỆN TẦM PHÀO

 Bạn bè thân mến..
    Mới rồi ngồi coi tivi,có cảnh phỏng vấn một vị quan chức ở địa phương,nghe qua nản quá,vị này nói ngọng quá trời là ngọng,chả hiểu sao còn cho lên hình ? Đây không phải là tiếng địa phương,mà đơn giản là nói sai không chịu sửa...Đã không gắng gìn giữ sự trong sáng của tiếng việt thì thôi,lại còn làm gương xấu cho con nít bắt chước. Một nhà thơ nổi tiếng có kể lại câu chuyện,ông ta đã ngượng nẫu cả người vì bị bạn bè cười ầm ĩ khi đương sự tiếp xúc và nhận được lời khen chân thành từ một nữ độc giả xinh đẹp.
   - Thơ của anh,bài lào em đọc,cũng thấy nâng nâng...
      Khen như thế,thiết nghĩ,còn quá là hại nhau.
 Quả là từ chết tới bị thương nếu nôn ra máu lại phát âm là lôn ra máu...y tá nghe ba chớp ba nháng thì bỏ mẹ phen này thật.
 Còn nhớ câu chuyện Sea Games được tổ chức ở nước bạn Lào,rất đông cổ động viên mình qua coi. Trên một chuyến xe lôi có nhiều người phe ta,bất chợt có một chàng khi xuống xe,giận dữ hét lên...
  - Thằng lào nấy dép tao...? Trên xe có một thanh niên người Lào biết tiếng việt,anh ta giật mình la lại...
  - Mày nói bậy,tao không có lấy dép của mày nghe,không tin mày xét đi.
    Nói ra không phải chê bai gì vùng miền,vì chuyện này đâu có chi khó khăn,chỉ tại người lớn không chịu sửa giọng cho nhi đồng,đến lúc lớn rồi lại không thể chỉnh được nữa,đành phải nâng nâng vậy thôi.
      Ai cũng có lúc gặp những tình huống xảy ra với mình thật bất ngờ, ngoài dự tính,nhưng sau khi mọi chuyện đã an bài, ta ráng nhớ và né cho những lần sau nếu có,đó mới là điều đáng bàn tới như chuyện tui lượm được sau đây :
     Hai vợ chồng chung sống với nhau được tới tuổi 60,bà vợ bị bịnh mất.Ngày đưa người vợ về với ông bà,đạo tì sắp đôi khiêng ra ngoài,vì nhà chật,nên cái hàng đụng vào cạnh cửa,bất chợt nghe tiếng rên yếu ớt phát ra,mọi người ai nấy nổi ốc, giật mình,vội mở nắp quan tài,kết quả là cứu sống được bà vợ,đúng là chuyện hi hữu.Rất khó xảy ra.
   Sống thêm được 3 năm,bà vợ lại bịnh chết,người nhà lại chuẩn bị mang ra nhị tì,khi khiêng quan tài ra ngoài,người chồng ngồi trầm ngâm,sầu buồn,không ăn không uống từ mấy ngày qua,bất chợt lên tiếng :
    - Nè ! coi chừng cái cạnh cửa...
              
                         -----------------------------

Mấy ngày nay có nhận được trang quảng cáo bạn bè gửi cho rủ đi chơi...ngồi rảnh nghĩ thấy cũng vui vui,tụi nó rủ đi chơi..động..động này nghe nói ở tuốt ngoài Quảng Bình..chứ hồi xưa lúc còn trai,mấy cái chữ động này,tui nhớ đâu... nó nằm ở ngã năm hay ngã ba gì đó,đường từ tòa hành chánh tỉnh Gia Định cũ đi lên Gò Vấp,chứ đâu có xa dữ vậy.Không biết trong bạn bè hồi đó có ai đã tham quan mấy cái động này chưa ? Tui hỏi là hỏi mấy cái gần khu ngã ba Cây Thị con đường xưa em đi,chứ không hỏi cái ở Quảng Bình quê ta ơi đâu...Nếu ai hỏi vì sao,quê hương chúng em nhiều ngói mới... Giờ có thể thêm vào là : Nếu ai hỏi vì sao,quê hương chúng em nhiều... động mới.Vì thật là qua nhiều năm tìm tòi và khám cùng với  phá,Quảng Bình đã phát hiện nhiều động mới rất đẹp,rất mềm mại,rất hoang sơ,kiêm luôn cả hoang dại,và cũng rất hoành tráng .Trong đó có một động các bạn dự kiến người sau tiếp bước người trước tiến lên có tên cực kỳ hấp dẫn,đó là động Thiên Đường.Cái động này hay ho như thế nào,phải  chung vô mới nắm rõ sự tình,chỉ hy vọng là đừng giống như câu thơ trà chanh hè phố sau đây :
         - Chưa đi chưa biết động... đường.
         - Đi rồi mới biết,thua xa động... nhà .
       Nhưng thôi,nhắc tới thiên đường,tui có  ngay chuyện về thiên đường gõ cho các bạn coi nè.
    - Có một chàng lúc còn sống,chuyên làm việc tử tế,việc tử tế của anh khác nhiều với việc tử tế hay chiếu trên truyền hình,anh không có lượm giấy báo cũ, không quét rác bờ hồ,anh không dắt ông già,trẻ nhỏ băng qua đường rầy xe lửa...Anh sống tử tế theo bài ca Kỷ Niệm của nhạc sĩ Phạm Duy...Tôi mơ thành triệu phú... Cứu vớt gái bơ vơ ...Anh làm việc tử tế theo cách của anh hết sức chăm chỉ...cần cù...Vợ chết đã lâu, nhưng anh luôn có tấm lòng để gió cuốn đi...ai cuốn anh đi đâu anh cuốn đi theo tới đó,nói chung là anh sống hơi..được nhiều người thương,cho nên lúc qua rồi cái đời,anh được bấm nút vàng,không cần qua xét duyệt, tiến thẳng vào thiên đường.
    Thái Thượng Lão Quân vui vẻ đón anh ở cổng Trời,chỉ đường anh vô. Nhưng chỉ một phút sau đã thấy anh xách xăng đan hớt hải chạy ra,mặt xanh hơn đít nhái.
   Lão Quân chặn lại .
 - Sao con lại đi ra ? đi ra là xuống địa ngục đó,không trở lại được đâu.
 - Vâng.Con biết,nhưng con không thể ở được,vì con vừa thấy vợ con đang ở trong đó.Lão Quân hiểu cho...Con rất sợ phải nghe lại bài ca ưa thích vợ con hay phát...
 - Tầm phào,âm nhạc cũng tốt thôi,có gì phải sợ,nhưng ta tò mò muốn biết bài ca đó là bài gì ? hát ra sao ? Mà con lại sợ đến nỗi dựng đứng cả tóc lên thế này ?
 - Dạ ! Đó là bài Giọt nắng bên thềm....của nhạc sĩ Thanh Tùng.. Các chị chính chủ lấy nó làm nhạc hiệu.Trong đó có câu bè gào lên 3 lần rất oai phong nhưng cũng rất trữ tình...Hoa vẫn nở sau vườn nhà em...Chim vẫn hót trong lồng nhà em...Dạ !.
 - Tào lao xịt bụp nữa.Ta thấy cũng đâu có gì...Nhạc cũng vui tai .
 -  Dạ ! Lão Quân là người tu hành nên không rành chuyện đời,nhất là chuyện trống mái,kết ở chỗ chim lúc nào cũng phải ở trong lồng nhà.Đừng có mà tơ vương tới lồng hàng xóm.Không có chuyện chim sáo sổ lồng bay khơi khơi hay chim phóng sinh vật vờ gì đó xuất hiện đâu.Lão Quân nghĩ coi,đó là tù chung thân chứ còn gì nữa,mà nói cho tới cũng còn thua thằng tù.Tù còn chuyển qua khám kia,khám nọ...còn chim này, nhứt y nhứt quởn có cái lồng một .
 - Thôi,ta hiểu,vì sao lúc này thiên đường lại vắng bóng đàn ông .
                               ---------------------------------

     Đã gọi là chuyện tầm phào,thì đây còn một chuyện nói luôn cho rồi...Chuyện đôi bông..
     Các bạn chắc đều đã đọc qua ít nhiều truyện của nhà văn Sơn Nam,có biệt danh Ông già nam bộ,đây là những câu thơ cực hay do ông sưu tầm.Nói về một ông già gần đất xa trời sống ở đất phương nam, nghĩ về những người con...
            Một mai ai đứng bên kinh
        Ai phò giá triệu,ai rinh quan tài ?
            Bên kinh đã có con trai,
        Giá triệu con gái,quan tài nàng dâu
            Hỏi nào chàng rể ở đâu ?
        Thưa rằng nhậu xỉn,đi sau...chửi thề.
   Đúng,câu chuyện tui muốn nói tiếp đây là thằng rể chửi thề.
   Tui có một ông bạn vong niên,tuổi nay gần bảy chục,một bữa ổng ghé nhà tui chơi.vẻ mặt đăm chiêu,cái giọng ngập ngừng như có gì muốn nói mà nói không thông.Tay vấn điếu thuốc rê trật vuột hoài,dấu hiệu bức xúc.Mở lời tui hỏi trước.
  - Bữa nay có chuyện gì mà thấy anh Năm suy tư hung dữ ?
  - Có suy tư gì đâu...tui vừa mới chửi thằng rể côn đồ,ăn nói hỗn hào,mất dạy.
  - Vậy sao ? có chuyện đó nữa,tui thấy anh hằng ngày thủ khẩu lắm mà.
  - Thì chú biết tính tui rồi đó,mấy khi nào tui xen vô chuyện ba đứa nhỏ,tui biết chữ xuất giá tòng phu mà,nên tui có khi nào binh con tầm bậy.
  - Nhà nhỏ gái con anh lại ở sát bên nhà anh,vợ chồng nó lục đục cãi lộn,anh nghe hoài chắc cũng ngán ?
  - Vợ chồng mà,sao khỏi,nhưng chửi vợ, nó cũng phải biết kiêng nể chớ...Nó toàn chửi ĐM vợ nó không cái một,một tiếng là đệm một cái,hai tiếng là đệm hai cái...Hồi đó đâu có,bây giờ bắt chước ai,xài toàn giấy xăng .Nóng ruột tui mới ra trước cửa kêu nó tui nói .
  - Vợ chồng mày cãi nhau làm gì thì làm,tao không cần biết,nhưng tao nhắc cho mày nhớ,hồi đó mày đi cưới con gái tao,mày đi có một đôi bông thôi à nghen,chứ không phải hai đôi đâu nghe mày,mà giờ này mày làm qua tới vợ tao nữa là sao...? vừa vừa phải phải thôi chớ.Tao còn nghe nữa là cây bay lên đầu mày đó.
   -Trời ! Vụ này hay nghe,có vần có điệu mà còn có ...lý nữa.
  - Tui nói tới vậy nó mới chịu làm thinh,bỏ vô trong nhà,mà không vô sao được,hai thằng con trai tui nó hằm hè nãy giờ,tại chưa có lịnh tui nên nó chưa dám...buồn quá chú ơi...Gặp phải rể điên điển rồi...ăn ra chứ không ăn vô.

      Tầm phào lụm được bấy nhiêu...
       Bạn nào có rảnh,ngồi coi tầm phào.

             Đức Thi,


  
  

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

NHỚ GÌ...KỂ NẤY..

Bạn bè thân mến ! 

Kỳ trước là thấy gì nói nấy...Còn lần này là nhớ gì nói nấy...Không biết mấy bạn ra sao ? Riêng tui bây giờ quá lộn xộn ,nhiều chuyện mới tức thì đã quên,còn chuyện mấy chục năm về trước bỗng dưng lại nhớ...Thôi thì bây giờ nhớ gì ráng gõ ra,gửi cho bạn bè,mỗi người nhớ tiếp cho một chút,mà chuyện của tui rất ư nhẹ nhàng ,coi sơ qua là biết rồi...Khỏi cần ngẫm hay nghĩ gì cho nặng não.Bảo đảm có bạn đã đọc hay nghe kể ở đâu đó,nay tui xin nhắc lại,cũng là một cách: Ôn cố tri tân.

  * Chuyện người can đảm .
---------------------------------

  - Trong một chuyến du hành trên biển,mọi người tụ tập trên sàn tàu để hít thở không khí trong lành của buổi sáng đẹp trời,bỗng có tiếng hét thất thanh.
 - Cứu..Cứu...Bà con ơi...Em gái tui rớt xuống biển..Cứu...cứu.Mọi người đổ dồn về nơi xảy ra tai nạn,thấy rõ ràng một cô gái đang vẫy vùng trong tuyệt vọng...Chưa ai kịp có hành động gì,đã có một bóng người lao ngay xuống biển...Ai cũng phấn khích, hoan hô,cổ vũ cho người anh hùng không ngại tính mạng,lao ngay vào nơi hiểm nguy cứu người.Thời may,cũng kịp lúc, trên tàu rất mau lẹ,đã đưa ca nô ra vớt được cả hai.
  Khi lên tới nơi,ai nấy lại một phen kinh ngạc sững sờ.Người anh hùng, không phải là một thanh niên trai tráng,mà lại là một ông già ốm o,râu tóc bạc trắng,đang run rẩy vì giá lạnh...Một nhà báo có mặt tại chỗ nhanh nhẹn đưa máy lên chụp mấy nhát,rồi móc mi cô  ra tác nghiệp liền.
  - Thưa cụ,thật là bất ngờ,bất cứ ai có mặt tại đây đều phải kính phục hành động can đảm,phi thường của cụ.Cụ là tấm gương sáng cho tuổi trẻ noi theo...Xin cụ cho biết cảm tưởng và đâu là nguyên nhân khiến cụ hành động dũng cảm như vậy...Vâng...Xin cụ cho cháu được hân hạnh thu âm những lời nói đầu tiên của cụ...
  - Lời...lời... đầu... đầu...tiên của tui hả...Là...Đ..M.. thằng nào xô tao.Tao có ăn hết của cha,của ông nội...hay của từ đường bay không...mà bay chơi ác...nhè tao đang lom khom coi...bay hất tao xuống biển vậy hả ?
      Chuyện này tui đọc trong cuốn chuyện cấm đàn bà của Đặng trần Huân...trên 40 năm có dư.Qua chuyện này,theo thiển nghĩ,có ý khuyên với tuổi chuẩn... già như chúng ta hiện nay,nên tránh chỗ thị phi,đông người,và đừng bắt chước người ta,lom khom chỗ không đáng lom khom,có ngày sẽ thấy cảnh.

 * Chị Sui với anh Sui..
          ------------------
  - Chào chị Sui,bữa nay chị rảnh hay sao mới thấy chị qua chơi,mời chị dô nhà.
  - Rảnh đâu nè ! Nghe nói anh đi thành phố thăm sấp nhỏ mới dìa,tui ghé qua hỏi thăm tin tức tụi nó...mà...ủa..sao anh cạo đầu trọc lóc kỳ dậy anh Sui ?.
  - Muốn dậy đâu...tui lỡ dái (vái) rồi chị sui ơi...
  - Chèng đéc ơi ! Ai chỉ anh ác nhơn,ác đức dữ dậy...Lỡ dái thì xức thuốc...chứ cạo đầu...làm sao hết cho được mà hết.
      Qua chuyện này,thiết nghĩ,có ý khuyên chúng ta đừng thấy hiện tượng bên ngoài mà suy đoán bên trong...

  * Câu chuyện sức khỏe..
          -----------------
 Có một cụ ông thọ 90 tuổi,hàng ngày vẫn đạp xe đi chợ,tinh thần minh mẫn,trí nhớ tuyệt vời...Sau khi được ông cụ cho phép,một số phóng viên của tờ báo uy tín : Sức khỏe của chúng ta... bắt đầu tới nhà,quay phim,phỏng vấn và làm một phóng sự về bí quyết giữ gìn sức khỏe của cụ.
- Vâng,thưa cụ,không dám làm mất thì giờ nghỉ ngơi của cụ,chúng cháu xin phép cụ được vào đề ngay.
- Xin hỏi cụ,bí quyết nào giúp cụ sống lâu, sống khỏe,và lạc quan yêu đời như thế này ?.
- Tôi cũng chẳng có bí quyết gì ghê gớm đâu...tui ăn chay trường mấy chục năm nay,không thuốc lá,không rượu bia,không thức khuya,không dậy trễ...siêng năng tập yoga...
   Đến đây có tiếng đập ầm ầm trên gác,phóng viên cố gắng tập trung để hoàn tất phóng sự.
- Thưa cụ ! Có một câu hỏi tế nhị,còn vấn đề đàn bà thì sao ạ ?
- À...Tôi chỉ một vợ một chồng,không bồ bịch lăng nhăng,không bồ nhí dự phòng,chắc cậu có nghe câu : Tốt mái hại trống rồi chứ gì,nó đó đa...hại dữ lắm.Để đảm bảo sức khỏe,tôi quyết định ca bài ca riêng một góc mùng từ năm 60 tuổi...
 Rầm...rầm,rồi tiếng ly chén bể từ trên gác dội xuống,phóng viên không thể nào tập trung ghi âm được,quay sang hỏi ông cụ.
 - Thưa,có chuyện gì xảy ra trên gác nhà cụ vậy ?
 - Cậu yên tâm,không có gì đâu,ông nội tui đó,ổng năm nay cũng trăm mấy rồi.tật ổng lớn lắm,không sửa được,từ hồi còn trai tới giờ,mỗi lần ổng nhậu là ổng quậy từa lưa,ghệ gộc ôi thôi,khỏi nói,nhiều như bù mắt mùa lúa chín.Nhưng được cái bây giờ già rồi,nhậu xong, xỉn,chỉ quăng đồ đạc trong nhà bậy bạ vậy thôi,chứ không cãi lộn cãi lạo chi với ai...cậu cứ yên tâm...ủa..mà tui nói tới đâu rồi cà..nè cậu...cậu chạy đi đâu vậy ?
    Phóng viên vọt lẹ lên gác...Miệng la lớn...Ơn giời...Cụ nội mình cần phỏng vấn đây rồi.

   Chuyện này khỏi cần bàn...ai cũng biết muốn sống thọ thì những việc cần làm ngay là gì rồi...phải không ?

   Tạm ngưng đi,hết nhớ rồi...Chừng nào nhớ tui sẽ kể tiếp...mà cũng ngộ,ngồi khỏe re lại không nhớ gì hết,cứ vô vài ve,chuyện linh tinh từ đâu ùa tới,như sóng sông Trường Giang lớp sau đè lên lớp trước...nhớ hổng kịp.
   
                Đức Thi..