Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

NHỚ GÌ...KỂ NẤY..

Bạn bè thân mến ! 

Kỳ trước là thấy gì nói nấy...Còn lần này là nhớ gì nói nấy...Không biết mấy bạn ra sao ? Riêng tui bây giờ quá lộn xộn ,nhiều chuyện mới tức thì đã quên,còn chuyện mấy chục năm về trước bỗng dưng lại nhớ...Thôi thì bây giờ nhớ gì ráng gõ ra,gửi cho bạn bè,mỗi người nhớ tiếp cho một chút,mà chuyện của tui rất ư nhẹ nhàng ,coi sơ qua là biết rồi...Khỏi cần ngẫm hay nghĩ gì cho nặng não.Bảo đảm có bạn đã đọc hay nghe kể ở đâu đó,nay tui xin nhắc lại,cũng là một cách: Ôn cố tri tân.

  * Chuyện người can đảm .
---------------------------------

  - Trong một chuyến du hành trên biển,mọi người tụ tập trên sàn tàu để hít thở không khí trong lành của buổi sáng đẹp trời,bỗng có tiếng hét thất thanh.
 - Cứu..Cứu...Bà con ơi...Em gái tui rớt xuống biển..Cứu...cứu.Mọi người đổ dồn về nơi xảy ra tai nạn,thấy rõ ràng một cô gái đang vẫy vùng trong tuyệt vọng...Chưa ai kịp có hành động gì,đã có một bóng người lao ngay xuống biển...Ai cũng phấn khích, hoan hô,cổ vũ cho người anh hùng không ngại tính mạng,lao ngay vào nơi hiểm nguy cứu người.Thời may,cũng kịp lúc, trên tàu rất mau lẹ,đã đưa ca nô ra vớt được cả hai.
  Khi lên tới nơi,ai nấy lại một phen kinh ngạc sững sờ.Người anh hùng, không phải là một thanh niên trai tráng,mà lại là một ông già ốm o,râu tóc bạc trắng,đang run rẩy vì giá lạnh...Một nhà báo có mặt tại chỗ nhanh nhẹn đưa máy lên chụp mấy nhát,rồi móc mi cô  ra tác nghiệp liền.
  - Thưa cụ,thật là bất ngờ,bất cứ ai có mặt tại đây đều phải kính phục hành động can đảm,phi thường của cụ.Cụ là tấm gương sáng cho tuổi trẻ noi theo...Xin cụ cho biết cảm tưởng và đâu là nguyên nhân khiến cụ hành động dũng cảm như vậy...Vâng...Xin cụ cho cháu được hân hạnh thu âm những lời nói đầu tiên của cụ...
  - Lời...lời... đầu... đầu...tiên của tui hả...Là...Đ..M.. thằng nào xô tao.Tao có ăn hết của cha,của ông nội...hay của từ đường bay không...mà bay chơi ác...nhè tao đang lom khom coi...bay hất tao xuống biển vậy hả ?
      Chuyện này tui đọc trong cuốn chuyện cấm đàn bà của Đặng trần Huân...trên 40 năm có dư.Qua chuyện này,theo thiển nghĩ,có ý khuyên với tuổi chuẩn... già như chúng ta hiện nay,nên tránh chỗ thị phi,đông người,và đừng bắt chước người ta,lom khom chỗ không đáng lom khom,có ngày sẽ thấy cảnh.

 * Chị Sui với anh Sui..
          ------------------
  - Chào chị Sui,bữa nay chị rảnh hay sao mới thấy chị qua chơi,mời chị dô nhà.
  - Rảnh đâu nè ! Nghe nói anh đi thành phố thăm sấp nhỏ mới dìa,tui ghé qua hỏi thăm tin tức tụi nó...mà...ủa..sao anh cạo đầu trọc lóc kỳ dậy anh Sui ?.
  - Muốn dậy đâu...tui lỡ dái (vái) rồi chị sui ơi...
  - Chèng đéc ơi ! Ai chỉ anh ác nhơn,ác đức dữ dậy...Lỡ dái thì xức thuốc...chứ cạo đầu...làm sao hết cho được mà hết.
      Qua chuyện này,thiết nghĩ,có ý khuyên chúng ta đừng thấy hiện tượng bên ngoài mà suy đoán bên trong...

  * Câu chuyện sức khỏe..
          -----------------
 Có một cụ ông thọ 90 tuổi,hàng ngày vẫn đạp xe đi chợ,tinh thần minh mẫn,trí nhớ tuyệt vời...Sau khi được ông cụ cho phép,một số phóng viên của tờ báo uy tín : Sức khỏe của chúng ta... bắt đầu tới nhà,quay phim,phỏng vấn và làm một phóng sự về bí quyết giữ gìn sức khỏe của cụ.
- Vâng,thưa cụ,không dám làm mất thì giờ nghỉ ngơi của cụ,chúng cháu xin phép cụ được vào đề ngay.
- Xin hỏi cụ,bí quyết nào giúp cụ sống lâu, sống khỏe,và lạc quan yêu đời như thế này ?.
- Tôi cũng chẳng có bí quyết gì ghê gớm đâu...tui ăn chay trường mấy chục năm nay,không thuốc lá,không rượu bia,không thức khuya,không dậy trễ...siêng năng tập yoga...
   Đến đây có tiếng đập ầm ầm trên gác,phóng viên cố gắng tập trung để hoàn tất phóng sự.
- Thưa cụ ! Có một câu hỏi tế nhị,còn vấn đề đàn bà thì sao ạ ?
- À...Tôi chỉ một vợ một chồng,không bồ bịch lăng nhăng,không bồ nhí dự phòng,chắc cậu có nghe câu : Tốt mái hại trống rồi chứ gì,nó đó đa...hại dữ lắm.Để đảm bảo sức khỏe,tôi quyết định ca bài ca riêng một góc mùng từ năm 60 tuổi...
 Rầm...rầm,rồi tiếng ly chén bể từ trên gác dội xuống,phóng viên không thể nào tập trung ghi âm được,quay sang hỏi ông cụ.
 - Thưa,có chuyện gì xảy ra trên gác nhà cụ vậy ?
 - Cậu yên tâm,không có gì đâu,ông nội tui đó,ổng năm nay cũng trăm mấy rồi.tật ổng lớn lắm,không sửa được,từ hồi còn trai tới giờ,mỗi lần ổng nhậu là ổng quậy từa lưa,ghệ gộc ôi thôi,khỏi nói,nhiều như bù mắt mùa lúa chín.Nhưng được cái bây giờ già rồi,nhậu xong, xỉn,chỉ quăng đồ đạc trong nhà bậy bạ vậy thôi,chứ không cãi lộn cãi lạo chi với ai...cậu cứ yên tâm...ủa..mà tui nói tới đâu rồi cà..nè cậu...cậu chạy đi đâu vậy ?
    Phóng viên vọt lẹ lên gác...Miệng la lớn...Ơn giời...Cụ nội mình cần phỏng vấn đây rồi.

   Chuyện này khỏi cần bàn...ai cũng biết muốn sống thọ thì những việc cần làm ngay là gì rồi...phải không ?

   Tạm ngưng đi,hết nhớ rồi...Chừng nào nhớ tui sẽ kể tiếp...mà cũng ngộ,ngồi khỏe re lại không nhớ gì hết,cứ vô vài ve,chuyện linh tinh từ đâu ùa tới,như sóng sông Trường Giang lớp sau đè lên lớp trước...nhớ hổng kịp.
   
                Đức Thi..



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét