Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

CƯỜI CHÚT

Phiên âm tiếng Lào
Hôm nay thời sự VN có đưa tin 1 đoàn đại biểu cấp cao nước Lào anh em đã sang thăm VN thành phần đoàn bao gồm: Vay Hẳn Xin Xin Hẳn Xăm thủng Kêu Van Hỏng Ôm Phản Lao Ra Biển Say Xỉn Xông Vô Hẻm teo Hẳn Mông Bên Phải Xà Lỏn Dây thun Lỏng. Trong đoàn cấp cao còn có các nhà báo nổi tiếng là Đang Ỉa Lăn Ra Ngủ Leo tủ Ăn Đu Đủ Ăn tỏi Xong Bum Bủm và nữ ký giả Cai Hẳn thôi Không Đẻ.




ĐỐ VUI ĐỂ NHỚ

Bốn người khách vào một quán lịch sự . Họ lên lầu cho kín đáo yên tĩnh . Trong khi chọn món ăn cô gái chiêu đãi bia tiến lại gần bốn vị khách :
    - " Em rót bia cho mấy anh nhé ?" - Cô nhoẻn miệng cười tươi rói .
Trước nụ cười tuyệt vời ấy bốn vị khách nhìn qua nhìn lại thăm dò ý kiến lẫn nhau .
 Anh A liền nói với cô gái :
    - " Xin lỗi em quí danh là gì ở đâu anh không nhớ nhỉ ?"
Cô ta lại cười răng trắng lóa đều như sắp :
    - " Hỏi quê ... rằng biển xanh dâu - Hỏi tên ... rằng mộng ban đầu đã xa ".
Anh B nghe thế vỗ đét đùi :
    - " Úi chà chà ! Lại thuộc cả thơ . Tuyệt vời . Cứ rót bia của đi em ".
    - " Dạ . Cảm ơn quí anh ".
Và thế là họ dùng bia của cô gái tiếp thị . Anh C đon đả :
    - " Lấy thêm ly . Em cùng ngồi đây uống cho vui ".
    - " Dạ "..
Thế là bàn có thêm một bông hồng giữa đám sỏi đá . Anh D mời tất cả cụng ly và nhận xét :
    - " Coi bộ em học giỏi nhỉ !".
Cô lại cười . Đúng là cô ta " ăn tiền " nhờ có nụ cười duyên . Nụ cười như thể cái ống bơm cứ hút người ta té nhào :
    - " Em cũng học mót . Nói chơi cho vui mà . Quí anh không phiền chứ ? Chắc quí anh học giỏi lắm thì phải ?"
Anh A xoa bụng ưỡn ngực cố tình khiêm tốn :
    - " Cũng đủ xài . Ai hỏi gì nói nấy . Nhất là lãnh vực văn học . Không bao giờ bị kẹt ".
    
- " Thế là quá giỏi rồi . Vậy em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé ?"
Nghe thế cả bàn nhốn nháo hẳn lên mừng rơn như cá gặp nước . Tại vì họ là nhà giáo nhà thơ nhà văn cả ... Họ cụng ly chúc mừng thắng lợi và chờ đợi thử thách từ phía hoa hồng .

Cô gái lại cười giọng êm như ru :
    - " Nếu có một ông khỏa thân " -  Cô cười cười nói tiếp
    - " Ông ta cõng một ông nữa cũng khỏa thân ... Về tục ngữ ông bà ta nói sao ?".

Bốn khuôn mặt của bốn vị khách đều nhăn nhíu cả . Họ không tìm ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này . Họ bí rị ... Anh C nói dứt khoát :
    - " Chúng tôi thua . Cô giảng đi . Nếu đạt yêu cầu văn học chúng tôi uống mãi Tiger cho đến chiều ".
Cô ta bình tĩnh đáp :
    - " Quân tử nhất ngôn đấy nhá . Này một ông khỏa thân cõng trên lưng một ông cũng khỏa thân ... Lúc ấy tục ngữ nói rằng : " Gậy ông đập lưng ông ".
   - " Úi trời ! Đúng quá đi chớ ." - Cả bàn cười rộ .
 
Quân tử nhất ngôn . Rót thêm bia . Vừa rót bia cô tiếp thị vừa đố tiếp :
     - " Này các anh nhé cũng cái ông khỏa thân ấy ông ta nhảy tõm xuống ao tục ngữ nói sao nào ?"
Bốn khuôn mặt của bốn vị khách vẫn cứ tiếp tục nhăn nhíu . Họ lại bí rị ... Họ lại yêu cầu đáp án . Cô ta cười tủm tỉm đáp :
    - " Ông khỏa thân mà nhảy xuống ao tục ngữ bảo rằng: " Chim sa cá lặn ".
Cả bàn lại cười như pháo .
    - " Úi trời ! Đúng quá đi chớ . Cá trông thấy hãi quá phải lặn ."

Thừa thắng xông lên cô ta đố tiếp :
    - " Thưa quí anh cũng cái ông khỏa thân ấy ông ta ngồi lên hòn đá tục ngữ bảo sao nào ?"
Bốn khuôn mặt thông minh kia lại tiếp tục nhăn nhíu trông đến tức cười . Họ lại bí rị ... Lại đòi đáp án . Cô gái thong thả trả lời :
    - " Ông khỏa thân ngồi lên hòn đá lúc ấy tục ngữ phán rằng: " Trứng chọi đá ".
Cả bàn lại cười như Tết . Ông D tuy thua nhưng vẫn hăm hở :
    - " Đúng quá đi chớ . Trứng này không bể được ! Còn nữa không ?


Cô gái cười đáp :
     - " Cũng cái ông khỏa thân đó ông ta lại ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy thì theo « tục ngữ » các ông nói sao ?
Bốn khuôn mặt sáng láng lại sáng láng trông thật thãm thương họ vẫn bí rị ... đòi cô đáp án . Cô gái trả lời :
    - " Cái ông khỏa thân ngồi bệt xuống đất « tục ngữ » gọi là « Đất lành chim đậu » hiểu chưa ?
Cả bọn cười rộ :
    - " Chà hoành tráng nhỉ ? Trình độ các vị này thật còn kém


                                                        Nguyễn hồng Đức

         Chào cả nhà.
        BiPi xin giới thiệu 1 bài sưu tầm của chị Liến (vì BiPi nhận được mail forward đến mấy "tầng" mà xuất xứ là từ chị Liến).
                  NHẤT VỢ
Tôi xin kể công của vợ vì vợ tôi có công lớn với tôi:
..Không biết định nghĩa Vợ là chi đây.Vợ là quả ớt chín cây.Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.Vợ là một đoá hoa hồng.Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà.Vợ là nắng gắt mưa sa.Vợ là giông tố phong ba bão bùng.
Nhiều người nhờ Vợ lên Ông.
Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ.Vợ là cả những vần thơ.Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy..Vợ là một chất men say.Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng.Vợ là một áng mây hồng.Vợ là hoa hậu để chồng mê say.Vợ là khối óc bàn tay.Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta.Vợ là nụ Vợ là hoa.Vợ là chồi biếc Vợ là mùa xuân.Vợ là tín dụng nhân dân.Vợ là kế toán giải ngân trong nhà.Vợ là biển rộng bao la.Vợ là hương lúa đậm đà tình quê.Vợ là gió mát trưa hè.Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông.Vợ là chỗ dựa cho chồng.Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!?Khoan khoan hãy nghĩ lại đi.Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu.Việc nhà vợ có công đầu.Nấu cơm nấu nước rửa rau pha trà.Vợ là máy giặt trong nhà.Vợ là Cát-sét Vợ là Tivi.Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe.Lời ru xưa lại vọng về trong ta.Vợ là làn điệu dân ca.Vợ là bà chủ vợ là nhân viên.Vợ là cái máy đếm tiền.Vợ là "Nội lực" làm nên cơ đồ.Vợ là thủ quỹ thủ kho.Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.Vợ là vũ trụ bao la.Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường.Khi nào giận lúc nào thương.Sớm mưa chiều nắng ai lường được đâu.Vợ là một khúc sông sâu.Vợ như là cả một bầu trời xanh.Vợ là khúc nhạc tâm tình.Vợ là cây trúc bên đình làm duyên.Vợ là cô Tấm thảo hiền.Vợ là cô Cám hám tiền ham chơi.Vợ là con Phật cháu Trời Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian.Vợ là...
            
            BỘ LUẬT GIA ĐÌNH
                  tặng các ông ...để nhớ cho tròn nhiệm vụ....Luật tự nhiên: Nhất vợ nhì trời.Luật luân lý: Kính vợ nhường con.Luật lao động: Ngày thường đi làm ngày nghỉ làm việc nhà.Luật hành chính: Mọi giấy tờ liên quan đều có ghi đầy đủ tên vợ chồng.Luật báo chí: Có quyền tự do ngôn luận nhưng vợ là người phát ngôn cuối cùng.Luật ngân sách: Vợ là chủ tài khoản là kế toán và là thủ quỹ chồng là người nộp thuế.Luật thương mại: Mọi mua sắm đều phải trình qua vợ.Luật doanh nghiệp: Không được đăng ký bồ mới. Không được mở cơ sở 2 cơ sở 3.Luật dân sự: Không được tranh chấp với vợ trên mọi lĩnh vực.

                                                         (Nguyễn Thị Liến sưu tầm)

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

ĐỪNG TƯỞNG

Logo ban tin

2 Dung tuong 2ĐỪNG TƯỞNG

Đừng tưởng cứ núi là cao,.. Cứ sông là chảy, cứ ao là tù,
Đừng tưởng cứ dưới là ngu,.. Cứ trên là sang, cứ tu là hiền,
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên,.. Cứ nhiều là được, cứ tiền là xong,
Đừng tưởng không nói là câm,.. Không nghe là điếc không trông là mù.
Đừng tưởng cứ trọc là sư.. Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang.. Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say.. Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ.. Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần
Đừng tưởng cứ mới là tân.. Cứ hứa là chắc cứ ân là tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh.. Cứ chùa là tĩnh cứ đình là to
2 Dung tuong 1Đừng tưởng cứ quyết là nên.. Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua
Đừng tưởng cứ lớn là khôn… Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng
Đừng tưởng giàu hết cô đơn.. Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo
Đừng tưởng cứ gió là mưa.. Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve.. Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…
Đừng tưởng thu lá sẽ tuôn.. Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Đừng tưởng cứ thích là yêu.. Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng vua là anh minh.. Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm.. Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.
2 Dung tuong 3Đừng tưởng cười nói ân cần.. Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường.. Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười.. Nhiều khi nói móc biết cười làm sao
Đừng tưởng khó nhọc gian lao.. Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay.. Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
Đừng tưởng nắng gió êm đềm.. Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung.. Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên.. Cứ lui là xuống, cứ yên là nằm
Đừng tưởng rằm sẽ có trăng.. Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu
Đừng tưởng cứ khóc là sầu.. Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong long
Đừng tưởng cứ nghèo là hèn.. Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.
2 Dung tuong 4Đừng tưởng quan chức là rồng
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.
oOo
Đời người lúc thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên…!
oOo
Nếu thấy ý nghĩa trong cuộc sống bạn hãy chia sẻ cho nhiều người cùng biết. Tác giả: nhà thơ Bùi Giáng
Việt B chuyển tiếp

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

Cười thả ga...

DẠY VỢ
Lão vốn mang tiếng cả khu chung cư là sợ vợ và đang di căn sang giai đoạn cuối là khiếp vợ, thế mà tối nay thấy tiếng lão quát vợ rung chuyển các tầng. Kính trọng quá đi. Đàn ông là phải thế chứ.
Nhà cháu chạy sang đứng ngoài cửa.
– Choang ! Choang !(Tiếng bát vỡ kinh quá)
– Bụp. (Một cú đá chéo góc).
– Im mồm, tôi bảo cô im đi cơ mà… Im để tôi nói, cô đã làm nhơ cái mặt tôi ở khu chung cư này rồi, ai cũng bảo tôi sợ vợ, ngay cả lão Vinh kia hễ gặp tôi là kháy, là đá đểu tôi sợ vợ. Bây giờ thì đừng hòng. Hôm nay tôi phải dạy cô.
– Choang ! Rắc ! Ùm (Tiếng vỡ cả bát, cả ly cốc, cả cái chân bàn gãy, kinh)
– Tôi đi ra khỏi nhà là cô la, về muộn cô chửi, gặp ai là phụ nữ thì cô cho tôi đã cặp bồ, cái ví tôi cô xẻo hết từng đồng tiền lẻ, cái máy điện thoại tôi mỗi lần về nhà là cô kẹp chặt trong nách, cô một vừa hai phải thôi, nhớ chưa ? Nhớ chưa ? Nhớ chưa ? Há miệng ra vâng trước mặt tôi ngay, há ngay.
– Bốp. Bốp. Bốp. (Rõ là tiếng đánh bàn tay phải của lão vào má trái bà vợ, kinh).
– Cô ngó lên tầng 15 xem, cái lão dê già ấy đấy, ai không biết là lão sát gái, vợ lão cũng biết mà có dám ho he gì, hả ? Tôi nói đúng không ? Thế mà mới thấy tôi búng vào má em nào phát, vỗ lưng phát, vuốt tóc phát thì cô lồng lộn lên là thế nào ? Là thế nào ? Từ giờ, chừa ngay cái thói bắt nạt chồng nghe chửa, chồng thay cha thay mẹ, nói một câu vợ phải dạ một câu, nghe chửa?
Tr Cuoi xua 2Viu…viu …viu… (Ôi giời đá gió đây, gọi là song phi. Kinh)
– Cô đưa con dao cho tôi, đưa đây, tôi sẽ chặt một ngón tay của cô để cô luôn nhớ rằng, cô là vợ, vợ tức là ở dưới cơ, hiểu chưa, đưa dao đây.
Nhà cháu hoảng quá, phải cứu cô ấy chứ, nhà cháu xô cửa lao vào. Lão hàng xóm đằng đằng sát khí đứng giữa phòng, bát chén, cốc ly vỡ tung tóe cứ như trung tâm thủ đô Kiev. Nhà cháu ôm ghì lấy lão:
– Ấy…Bình tĩnh đã… Ai lại đánh mắng vợ con thế…
– Nhưng em không thể chịu được, điên lắm rồi, phải dạy vợ cho ra dạy bác ạ.
– Thế cô ấy đâu, cô ấy đâu?
– Cô ấy về quê hôm qua bác ạ. .     


Tuyển Hoàng hậu
Ngày xửa, ngày xưa ở vương quốc Cực Lạc chẳng may Hoàng hậu băng hà rất sớm. Một năm sau vị Vua trẻ bèn cho mở một cuộc tuyển lựa Hoàng hậu và cho rao truyền trong dân gian rằng, nàng nào có vòng số 1 to nhất sẽ được tuyển vào cung. Thế là các thiếu nữ được Trời cho của tốt, đều háo hức ghi danh. Nhưng vì e thẹn, nên các cô nhờ mẹ đi dự buổi tuyển lựa giúp cho.
Hôm thi tuyển, mới sáng sớm, một hàng dài các bà cụ đứng đợi trước cung thành, trên tay mỗi bà cầm một qủa trái cây nào đó, tượng trưng cho bộ ngực của con gái mình. Bà thì cầm qủa cam sành, qủa bưởi; bà cầm qủa dừa khô, rồi dừa Xiêm … Thậm chí có bà còn lễ mễ bưng theo một quả bí ngô … Chỉ có mỗi bà cụ ở cuối hàng để lỏng cỏng độc quả chanh trên cái đĩa sành ! Mấy bà khác quay lại, thấy thế, lăn ra cười nhạo báng :
– Giời ơi ! Cỡ ấy mà đòi đi thi thố với ai chứ !
Bà cụ điềm nhiên trả lời :
– Có gì mà mấy bà đòi cười chế nhạo tôi, đây chỉ là biểu tượng của cái núm thôi đấy !!


Ông trời có hay không?
Trong một tiết học địa lý của học sinh lớp 4.
– Cô giáo: Cô đố các em trên trái đất này có ông trời không ?
– Học sinh: Tất cả các học sinh đều im lặng trong vài phút, bỗng nhiên Nam đứng lên và phát biểu :
– Dạ thưa cô có ông trời ạ !
– Cô giáo: thế thì ông trời ở đâu ?
– Nam: dạ thưa cô ở nhà em ạ !
– Cô giáo: tại sao em biết ?
– Nam: Dạ thưa cô đêm qua em nghe bố em bảo “Trời ơi giang chân ra”
– Cô giáo ???????????????????


Tích phúc.
Cô gái nói với cha:
– Tuần sau con và Anh ấy sẽ kết hôn, Bố ạ
– …thế thằng đó có nhà cửa đàng hoàng không?
– Không ạ. Anh ấy ở nhà trọ
– … Nó có xe không ?
– Cũng không có. Anh ấy đi xe đạp
– Bố mẹ nó thế nào ?
– Anh ấy mồ côi ạ
-…Ôi ! Ở đời phải biết tích phúc, tích đức con ạ, nó đã khổ thế rồi thì con tha cho nó đi, đừng làm khổ người ta nữa.


Vợ ngộ sát chồng

Trong phiên toà xử, vợ ngộ sát chồng. Ông chánh án hỏi:
– Này cô kia, sao cô lại giết chồng ?
Người phụ nữ trả lời :
– Dạ tối qua hai vợ chồng con lên giường nằm, con thì đã ngủ rồi nhưng anh ấy còn bật đèn. Cứ ba phút một lần, anh ý lại thò tay vào, ngoáy ngoáy .
Chánh án khép đùi, hỏi :
– Rồi sao nữa ?
Người phụ nữ nói tiếp:
– Được chừng mươi phút, con hết chịu nổi quay lại hỏi chồng ” Mình yêu nhau anh nhé ? “.
Anh ta trả lời con : “Hôm nay anh lái công nông mệt rồi, cho anh đọc nốt quyển sách này đã, để mai đi em ạ”
Chánh án hơi nhổm dậy :
– Rồi sao nữa ?
– Rồi con hỏi anh ta : “Thế sao anh còn cho tay vô đó làm gì ?”
– Anh ta đã nói sao ?
– Anh nói rằng anh thấm nước lật trang sách, thưa toà, nếu ngài ở vào địa vị của tôi thì ngài có điên lên và bóp cổ anh ý không cơ chứ ??



CÁI THUỞ BAN ĐẦU LƯU LUYẾN ẤY

Ông chồng đang tưới cây sau vườn thì vợ gọi :
– Ông ơi, vô ăn tô cháo cho nóng. Tôi mới nấu 2 tô cháo bào ngư đây nì.
– Ờ, bà sắp sẵn ra đi, tui rửa tay rồi vô liền.
Nhà vắng vì con cái nay đã lớn, như những cánh chim đã bay đi bốn phương trời, chỉ còn 2 con khỉ già ngồi thu lu ở hai bên cái bàn rộng minh mông. Bà ngước đôi mắt bồ câu “quá đát” lên nhìn ông:
– Mỗi lần nhìn ông ăn, tui lại nhớ tới ngày xưa, hồi ông rủ tôi trốn học đi lên dòng Thiên An chơi. Đâu ông đưa tay tôi nắm chút coi.
Ông chồng trễ cặp kính lão xuống chăm chú nhìn bà vợ, lòng thầm nhủ “Coi con mụ ni đã già rồi, mà còn bày đặt Rồ – men – tíc” nhưng nhìn gương mặt nhăn nheo của vợ,ông thấy tội nghiệp quá nên đưa tay ra. Chiếc bàn thì rộng, mà bà vợ thuộc dạng thiếu thước tấc, nên bà đứng lên, vói tay ra nắm lấy bàn tay ông, run run nói :
– Lấy nhau đã 40 năm ruì, có 4 mặt con mà chừ mỗi lần cầm tay ông là tui như bị điện giựt, ngực tui nó nóng ran lên đây nì.
Ông khẽ khàng nắm lấy tay bà :
– Bà noái đúng, ngực bà không nóng ran lên sao được, vì 2 cái núm vú của bà đang nhúng vô tô cháo nóng kia cà !!!

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

BẠN Ở QUÊ...KỂ CHUYỆN

Bạn bè thân mến.
          Vừa nghe xong vài bản nhạc xưa,trong đó có một bài khiến tui chạnh nhớ tới một người bạn vừa gặp nhân chuyến lên SG mới đây của tui.Giáo Huyết...Bạn bè hẳn cũng biết cố nhạc sĩ họ Trịnh cũng là tay nhậu có đẳng cấp...nên thấp thoáng đâu đó trong sáng tác của ông cũng đề cập đến chuyện tửu nhập ngôn xuất này..như câu : Ngày sau bia đá cũng cần có nhau...Câu này khẳng định rõ luôn là bia uống cho tới phải kèm với đá...Không có đá thì bia chỉ còn việc chất vô thùng,rồi chồng lên trên để làm ghế ...ngồi nhậu đế với khô cá sặc.
          Vậy giáo Huyết thì dính dáng gì tới đây...Nó uống bia không cần đá các bạn ơi...thành ra câu này bẻ càng,không ăn nhập gì tới hắn.Ở xứ tui khi ngồi nhậu,anh em nói chuyện tiếu lâm ,ba trợn,khi thấy bóng dáng vợ thằng chủ nhà bước ra châm mồi,đều có cùng một câu báo động la lên thiệt lớn...Bỏ đá..Là tay đang kể chuyện lái qua đề tài...Cháu nội cháu ngoại đang học lớp chồi lớp lá liền.Vì bỏ đá là bả đó.Bởi vậy nếu trúng vô trường hợp thằng Huyết này là trớt quớt quá mạng,nó có uống đá đâu mà bỏ...Hỏi thăm sao có cảnh người thật việc thật này,thì ra hắn bị viêm họng...Ôi,bịnh nghề nghiệp,thật đáng thương thay..Anh em ta còn ai mắc bịnh nghề nghiệp nữa không ? Xã hội phân công,mỗi người một nghề,có những người với nghề nghiệp hơi bị quan trọng,chỉ một cái gật hoặc lắc của họ,cũng khiến nhiều người chới với như anh nông dân đêm 30 mà phải đi tìm bò.Ý tui nói là bò đi lạc nơi hoa vàng trên cỏ xanh,nó khác xa với bò lạc ở đường Hồ xuân Hương,quận 3 nghe các bạn .Có ví dụ sau đây kể các bạn nghe chơi.
         Có anh bác sĩ trẻ mới ra trường,đêm đó trực nhà thương.Đang ở trong phòng riêng thư giãn, lim dim nhớ tới cô người yêu trẻ trung, xinh đẹp,mà lại con duy nhứt trong một gia đình có... điều kiện...Đang suy nghĩ về viễn cảnh tương lai tốt đẹp,và chuẩn bị cho chuyến ra mắt vào tuần tới với gia đình,với ba má người yêu mà anh chỉ nghe truyền thanh chứ chưa thấy truyền hình bao giờ, thì chợt có tiếng gõ cửa,anh hỏi..
         - Ai đó ?
         - Em đây...nhận ra tiếng người yêu anh đang nhớ khơi  khơi, mừng quá,vội tốc ngồi dậy mở cửa,anh hỏi tới tới.
         - Sao em lại ở đây ? Có chuyện gì vậy ? Sao không báo cho anh biết trước ?
         - Nguy lắm anh ơi,em không kịp cái gì hết,ba em bị té trong nhà tắm,chuyển gấp vô nhà thương này,anh xuống khám cho ba em coi.Có má em ngồi đợi ở dưới.
          Nhận ra ngay đây là cơ hội quý hơn vàng để ra mắt ông bà già vợ tương lai một cách ngon lành,danh đã chính,còn ngôn lại quá thuận,anh quơ vội cái áo blouse khoác lên người,vội vã đứng lên.
         - Đâu,ba ở phòng nào ? dẫn anh đi lẹ...
         - Đó,ba em ở trỏng,anh vô mau đi,em lên văn phòng đóng tiền,bịnh viện kêu nãy giờ.
           Mở cửa bước vào,ra vẻ quan tâm,nhiệt tình,anh khẽ gật đầu chào bà già người yêu một cách lễ phép trên mức cần thiết đối với một b/s trực đi khám bịnh ban đêm,rồi ngồi xuống ngay bên cạnh bịnh nhân,móc ống nghe vô tai,anh tức tốc rà liền,đối diện với má người yêu ngồi ở ghế cạnh đầu giường. Đang chăm chú rà,anh chợt nhận ra bà già đang nhìn anh lom lom,cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua,chàng b/s cúi xuống,giật mình,anh lắc đầu, nói nhỏ... Sao kỳ vậy cà..rồi vội vã bỏ ống nghe,bước ra khỏi cửa,tiến về phòng mình,kiếm cái quần dài mặc vô,vì muốn lấy điểm sớm...anh gấp gáp,chỉ khoác áo thôi,bên dưới độc nhất vô nhị,chỉ có cái quần,tây gọi là xì,còn mỹ kêu là under wear...Hèn gì thấy lạnh giò quá...
          Anh vừa đi ra thì cô gái bước vô,không thấy b/s  người yêu đâu,mà chỉ thấy bà già đang ngồi khóc,hốt hoảng,cô gái cà lăm...
         - Sao..sao vậy má ? B/s đâu rồi...B/s chẩn đoán ra sao mà má khóc.? Có...có nặng lắm không ?
         - Ba con chắc chết quá con ơi...ông b/s không có nói gì ,ổng nghe tim ba con xong, ông chỉ lắc đầu rồi lẩm bẩm cái gì đó,má nghe không rõ...xong ổng đứng lên cái sột,bước lẹ ra ngoài,mà cái đầu cứ lắc hoài,ra tới cửa còn lắc.Chắc ba con không qua khỏi rồi con ơi...Ông ơi là ông..Tui đã nói ông đừng có tắm...mà ông không nghe....Cái gì khiến không biết,ông có mấy khi tắm đâu,bữa nay sao giở chứng vậy nè trời....
         Dẫn chứng câu chuyện trên để thấy cái quan trọng của từng nghề nghiệp,nhất là nghề làm thầy lang...Lang tây hay lang ta gì cũng rứa.Trong đám bạn ta,cũng có một tay b/s đấy,tay này cũng kiệm lời lắm,chỉ gật với lắc là đủ thay lời muốn nói.Nhưng có trong mình vài ve thì khác nghe, mấy tay MC cũng phải gọi hắn bằng cụ.
         Bữa nay rảnh,nên nhớ gì nói nấy nghe mấy bạn.Cũng tạm gọi là tổng kết sơ lược một chuyến đi 2 trong 1 của tui.Vừa lo chuyện nhà,vừa gặp bạn bè nhậu chơi một chút cho thoáng.Quán hẹn tên là Mai Rừng, ở xóm anh Đậu,nói tắt của tên đường Nguyễn văn Đậu, quán do thằng Danh chọn,nó nói chỗ này bảnh,phục vụ tốt...làm mồi ngon.Anh em đồng ý,kẻ trước người sau từ từ tới cũng tạm gọi là đông.Thường thường nghe chữ rừng ta hay nghĩ tới cái gì âm u,rậm rạp,nhóc khỉ khọt ở trỏng...Nhưng quán này mấy cái cơ bản cho đúng tên quán thì không có,quán sáng bửng.Nhưng thôi,quan hệ gì.
       Lúc ở dưới quê,anh em có dặn tui khi lên chốn đô thành,nhiều người xa,lắm kẻ lạ,nên ghi nhớ câu...Phải điềm tĩnh trước gái xinh,không giật mình trước gái xấu.Xuất hiện trước mặt tui chần dần một cô tiếp viên,mà nói thiệt,lúc đó tui quá phân vân không biết phải điềm tĩnh hay giật mình.Nhưng thôi,quan hệ gì,có người canh châm bia cho mình uống là thấy phẻ trong mình rồi,Nhưng chuyện ăn nhậu nơi quán rừng này không đơn giản thế đâu các bạn à...Nghe tui kể tiếp mới thông được cái lý do tại sao thằng Cóc sợ nó kêu vô đây.
       Nguyên một bàn kẻ kêu bia,người thì kêu đá,kẻ kêu lấy thêm chén,cô ở khúc giữa của điềm tĩnh và giật mình này vui vẻ chiều ý các bạn,cái này cũng bình thường thôi,cô ta đang lao động mà,cô ta đang làm công việc cô ta ăn lương để làm,đâu có gì phải nói.Chỉ đến khi Danh lật cái ly của mình lên,kêu..em ơi, cho anh đá...thì cô ta lấy cái gắp đá đập ngay xuống bàn trước mặt Danh rồi quăng cho việt kiều ta một câu xanh dờn...Đừng manh động...
      Từ hồi bước chân ra chốn giang hồ bia bọt,trải qua nhiều quán lớn, quán nhỏ,chánh tà đều có tới lui hà rầm,tui chưa thấy ai có lối tiếp khách bố láo bổ ngửa,phập phù con bọ ngựa như cô ở giữa điềm tĩnh và giật mình này bao giờ.Tui chưa hết ngơ ngẩn,nhìn qua Danh coi dân tây nó phản ứng ra sao...Lạ thay,nó đang vén môi cười toe...Còn cô kia,cũng toe cười chả kém cạnh gì...À...hiểu,thì ra câu đừng manh động đó,cô nàng dành riêng cho chàng Danh,cặp này hẳn quen nhau trong rừng mai lâu rồi,quan hệ coi bộ thân thiết...nói theo Kiều thì: Tình trong như đã,bên ngoài cũng đếch thèm e làm chi cho hao phí thời gian...Đừng manh động...Cũng lại nghe nói tới động ...Chả hiểu động này,hai đứa,đứa nào là chủ động ? Đứa nào là động chủ ?  Năm ngoái,thằng Danh đã là nhân vật nổi bật của năm trong nhóm bạn bè,khi nó liên tiếp tổ chức thành công nhiều buổi triển lãm Tranh....sưu tầm của nó.Năm nay với chức chủ tịch danh dự của một trại trẻ mồ côi trên Gò Vấp,do có nhiều công lao đóng góp cụ thể,chính y ta đã nói điều này với tui,không tin cứ hỏi hắn,tui không đặt chuyện đa cấp để đề cao người khác đâu,e rằng giải năm nay nó lại bỏ túi nữa,trong chốn anh em,nào còn ai xứng đáng hơn khi nó thực hiện rất hiệu quả câu ca của người xưa lúc đi mở đường nam tiến.
           - Ra đi gặp vịt thì lùa.
           - Gặp duyên thì kết,gặp chùa thì tu.
       Thôi,cho qua đi nghe các bạn,hẳn anh em đều biết tay chơi này còn lùa bạo nhiều loài khác nữa,chứ vịt đã là cái đinh gỉ gì.
       Kế tiếp là câu chuyện* Gương sáng quanh ta *do bạn Thiết Hùng làm chủ đề tài.
       Anh em tới cũng đông,nhưng chưa thấy Hùng đâu,hỏi Hải ngồi kế bên,Hải nói : Dạo này không biết sao,lúc nào nó cũng là thằng đi trễ nhứt.Vừa nhắc là Hùng tới.Sau khi ổn định chỗ ngồi,tui liền hỏi ngay...Sao trễ vậy Hùng ? Hắn nói...Đợi bà xã về...
       - Ủa,hết giờ hành chánh lâu rồi,sao vợ ông về muộn thế ? nam trễ,bắc muộn...phải xài tiếng vùng miền cho nó dễ hiểu...
       - Đâu có,bả về lâu rồi,nhưng đi làm cả ngày,về mệt,mình phải hỏi thăm sức khỏe,công việc của bả một tí,gọi là động viên tinh thần,cho bả vui,rồi mình đi chơi với bạn bè cũng đỡ áy náy...
         Thánh thần thiên địa ơi ! Đúng là đi một ngày đàng,ngớ ra toàn điều hay.Như vầy mới đúng bài trong sách bày bán ở phòng đăng ký kết hôn có tựa đề là : Hãy nói không với ly dị ...Bài đầu tiên là: Vợ chồng phải quan tâm và đối xử với nhau như bạn, Thiết Hùng thiệt là tuyệt,đúng là điển hình của gương sáng quanh ta,quá hay,chả bù cho đa số đàn ông xứ tui,tới giờ bắt mâm mà vợ chưa về...thì nóng mũi,xổ nho,rồi dông lẹ,giao nhà cho con xử lý...Chứ có đâu được cảnh thanh cao,sống cuộc đời của thanh mai,trúc mã như bạn Hùng đây,đợi vợ về,nhoẻn miệng cười tươi, nói cho được câu how are you rồi nghe cho được câu...I'm fine,honey... của vợ thì mới yên tâm xách chai rượu vang ra đi...Không quên mang theo chục cái ly nhựa,uống xong là vứt... tàu phù gọi là chu chỉn đáo à...Tương đương với tiếng nam ta là chỉn chu,chu đáo.Đang vẩn vơ suy nghĩ những chuyện người ta làm được,sao mình không làm được,thì Hải Dũ ngồi kế bên vừa cười vừa chêm vô..
        - Hỏi thăm cái gì...Đợi bả về xin phép cho tử tế,có duyệt cho đi mới được đi...mà muốn được duyệt thì phải ngồi bóp tay,bóp chân,bóp vai cho bả vui,nói những lời có cánh...Do đó mới lâu,tao còn lạ gì nữa. 
         Tao còn lạ gì nữa...Hãi Hùng,Thằng Hải rất thật thà,nghĩ sao nói vậy,có sao nói vậy,hiền lành, đúng tác phong của người đương thời,chương trình truyền hình yêu thích của nó là...Người xây tổ ấm và chuyện đêm muộn...chụp hình chung với vợ,bao giờ cũng giữ ý,đứng sau vợ nửa đôi giày đá banh.Hải Hùng này là cặp bài trùng, rất hạp với nhau.Nên hiểu nhau quá mà.
         Tiếng Hùng chống chế...Thì cũng bóp,nhưng bóp ít thôi,đâu có nhiều...
          Dù sao đi nữa,gương sáng vẫn là gương sáng...Ai theo được thì cứ theo,cho vui nhà vui cửa.Trong ấm mà ngoài cũng êm re.
          Tiếng bia khui lốp bốp,tiếng cười nói cứ vang dần lên theo số chai bia được bật nắp...Còn gì vui hơn tình bạn mấy chục năm  gắn nhưng không cần bó.
          Tiếng Mậu Xá kéo anh em về thực tế...oải.
        - Thằng Thi nửa năm gặp nó một lần tao cũng ráng đu theo,chứ nó về hoài chắc chỉ số đường của tao lên 300 quá.
        - Thì mày đừng có nhậu,ngồi đó uống nước lạnh đóng chai coi tụi tao xử lý nội bộ.
        - Nói vậy sao được mày,chẳng thà trốn ,chứ ngồi đó coi tụi mày uống,cục tức nó đưa lên,thở sao nổi mà thở.
          Đúng thế,tụi mình đều trên sáu bó hết,đứa nào mà chẳng có bịnh nói tui nghe,không nội thì cũng ngoại,nhưng thôi,cho qua, gặp được nhau là vui lắm rồi.lấn cấn làm chi để sinh ra thêm bịnh phiền.
    Nói tới Mậu Xá là phải nói thằng này cầm tinh con lận đận,miệng thì cười đấy.nhưng tâm lại là lan huệ sầu ai,trong héo ngoài  tươi . Cái số nó là do cái tính nết nó mang lại.Nghĩ sao mà giờ này,với tuổi này,cái tuổi đang ở trên đầu dốc của sự đi xuống trong tất cả mọi vấn đề, nó lại muốn trở thành hảo... háng ?  Lọ mọ chạy xe khắp nơi sưu tầm mấy loại cỏ cây được quảng cáo là thần dược về sung mang đi ngâm rượu .Cất công ra tới Bình Định lấy nước nhứt của rượu Bàu Đá về ngâm với con bửa củi,con cá ngựa.Lại còn đóng tiền tập Gym cho có múi,sáu múi đâu không thấy,chỉ thấy có múi một là cái bụng.Còn lắng nghe hồn thơ trách móc bay là đà từ bên kia bờ đại dương của người xưa cũ quăng về.
          - Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
          - Thấy anh tập tạ thế là yêu .  
          - Yêu rồi mới biết là em khổ
          - Cục tạ còn đây,mà anh ở đâu ?
  ( Thơ này Xá đưa Hùng coi,Hùng không muốn mang tiếng nhiều chuyện,nên nhờ tui chuyển tiếp tới các bạn )
       Xá thường tâm sự với tui về những sự việc tráo trở đã xảy ra trong cuộc đời của Xá,có những người Xá từng giúp đỡ,từng chịu ơn Xá, bây giờ phát tài,nên danh nên phận rồi thì quăng cục lơ cho Xá chụp.Nói như phim hài thường chiếu trên youtube đó là ...ĐM... là định mệnh.Cuối cùng có hai câu xàm tui chụp được,nhắc lại đây để Xá coi,cho Xá an tâm chút đỉnh.Vì xét cho cùng,trên đời này,vẫn còn bao la người có chung nỗi niềm như Xá.
         - Đời bất công nên cọng lông không bao giờ thẳng,
         - Đời không bình đẳng nên đừng cố vuốt thẳng cọng lông.
     Đừng...đừng cố làm gì nghe Xá.
     Đợt nhậu này có bạn Chiêu tham dự,Sơn ca ngồi từ đầu đến cuối,không có bỏ ra đi nửa chừng xuân như lần trước.Trong bạn bè có lẽ cung phu thê thằng này thuộc loại tốt số.Có vợ trẻ, giỏi, tháo vát.Tài nấu ăn và làm mồi nhậu có thể viết thành sách,hoặc in ra thành những tờ rơi phát miễn phí cho những thí sinh đi thi vua bếp. Ngược lại với tay chồng,thế gian vẫn nói được vợ mất chồng chớ có sai.Chiêu từng hãnh diện nói với tui về khả năng chuẩn cơm ba nấu của nó khi ..Vợ vắng nhà...Tao chỉ biết nấu nước sôi và luộc trứng.còn cơm thì có nồi cơm điện,miễn bàn.Mấy cha con tao ăn cơm tiệm, lúc nào làm biếng ra tiệm thì ăn cơm hột vịt dầm nước mắm,khi nào ngán quá thì đổi qua hột vịt dầm nước tương..cho lạ. Vợ tao về nhà,thấy vậy la lên...Thôi..thôi..kỳ sau em không đi lâu nữa đâu,nếu kẹt lắm phải đi,em đưa mấy đứa nhỏ về ngoại,còn anh thì đi với em.Mới có mấy ngày mà coi anh ốm quá đi. (Ốm là gầy đó quý bạn,không phải bịnh đâu,bịnh vợ Chiêu gọi là đau ).Và kể từ đó trở đi,lúc nào tao ở đâu là bả ở đó...Có tiếng nói nhỏ,đá xéo trong đám bạn,vậy mà tao cứ nghĩ vợ nó ở đâu thì nó theo đó..hình như của giáo Vân thì phải ? Theo tin mới nhận thì giữa Vân và Chiêu sẽ có tình sui bạn..sui bạn là sao ? Là vầy...Học trò trai của Vân quen với đệ tử nữ của vợ Chiêu..Nếu theo đúng lập trình  yêu nhau là duyên số,lấy nhau là sự cố.Thì hai thằng sẽ là vừa bạn vừa sui,nên gọi là sui bạn.Hai sui này coi bộ hạp,vì tụi nó đều khoái sỡ hữu câu nói rất ấn tượng...Mày có hiểu không ?
          Vân bữa đó là người tới trễ nhứt.Vì mắc đi dạy thí,nó nói văn chương là dạy thiện nguyện,còn tui nói vậy dưới tui không hiểu,nên tui nói dạy thí thì ai cũng biết là dạy không lấy tiền.Dạy thí nó khác với dạy chùa à,dạy chùa thì có lãnh hũ chao với tương ớt cho đậm đà tình thầy trò, có phải vậy không bạn Vân ? 
          Vân hồi xưa nhỏ con nhứt lớp,nói năng nhẹ nhàng,sự ngây thơ che hết cả mặt mũi.Bây giờ thì khác hoàn toàn,nhanh nhẹn,hoạt ngôn,là con người của even,chuyên gia tổ chức các sự kiện đình đám,anh em nhớ nghe , làm ơn đừng phân tích chữ đình với chữ đám.Hãy để nó dính vô một cục,đừng có tách rời ra,dễ gây hiểu lầm,rách việc.
          Vân nói chuyện rất vui và có duyên hết biết.Còn nhớ lần nhậu trước,mời nó ly bia,tui uống cạn,còn nó có 1/3 ly,hỏi sao kỳ vậy...tao gout,uống không được,thông cảm...Nói cho mày nghe,nếu tao mà còn trẻ,tao không tha cho mày đâu.....Không tha cho mày đâu,có duyên thiệt,mày còn trẻ thì tao sao đây,tao già chắc...Không biết ngoài tui ra,nó còn không tha ai nữa không ?
          Bá Tiên thì lúc nào cũng sừng sững.Càng uống mặt càng hồng cánh sen,công nhận phổi thằng này tốt thiệt,bảo đảm trong túi nó không lúc nào dưới 3 gói thuốc,báo đài cảnh báo nhiều rồi đó nghe bồ.Hút thuốc sẽ gây ra viêm phổi cấp cho trẻ em còn bú sữa mẹ.Nói rõ ra người mẹ tuy không hút thuốc,nhưng vẫn lây bịnh trung gian rất tốt khi cho con bú .Lây nhiều hay ít tùy theo mức độ thằng cha nó hút nhiều hay hút ít.B/s khoa lây giải thích rõ như vậy cho những tay yếu y học hiểu.Một ngày bồ hút mấy gói vậy Tiên ? Bùi văn Chiểu nói có dịp,cho Chiểu gửi lời thăm sức khỏe tới Tiên. 
          Kỳ gặp nhau vừa rồi,bạn bè nói mày về,rảnh,mày kể chuyện nghe chơi Thi,tụi tao khoái lối nói chuyện nhà quê của mày.Nghe nó khùng khùng,ngộ ngộ.Còn tụi này ở SG gặp nhau hoài,cũng đâu  có chi lạ,thích nghe thằng ở xa như mày tám mới vui.Tui nói,vui thì có vui,nhưng nhiều khi nói hơi lố,cũng ngại,vậy bạn bè thấy lố chỗ nào,cứ nhấn mạnh vô cho nó lộ ra luôn nghe.
          Tui nghĩ cũng là cách hay để mấy bạn bè ở xa có chút đỉnh thông tin về nhóm tụi mình,đứa nào ra sao ? Đứa nào làm cái giống ôn gì ? Qua đó có thêm những phút giây thư giãn.Chuyện ai đâu không biết,chuyện thế giới ta bà ra sao không hiểu.Chỉ có chuyện bạn bè trong nhóm với nhau,nghe qua là biết liền.
          Lại thêm một lần nữa bạn bè dành cho tui những phút giây thiệt là thoải mái,tha hồ nói tinh nói tướng chẳng ai rầy,ai ngăn.Như thường lệ thằng bạn già Hoàng chở tui tới,láp giáp vài vòng,ăn gian bị phát hiện rồi dông tuốt,chai của nó mà nó cứ đổ vô ly tui  hoài. Thành ra lúc về bạn Xá chở tui,có Chiêu đi kèm chỉ đường.Cả ba đang đi,phát hiện có vịt,cả ba hè nhau vô lùa,vịt mà là mì vịt tiềm, ba đứa vô lùa mỗi đứa một tô,tui còn tăng cường thêm một  vắt. Đúng là ăn no uống đã.
         Kết thúc một cuộc gặp mặt có nhiều điều thú vị.Nhưng rõ  ràng là chưa đủ,nên anh em thống nhất cuối tháng 4 này sẽ tổ chức một chuyến đi Đè Nẽng...Mong các bạn cùng lưu tâm và cố gắng  rủ thêm bà xã tham gia cho vui.Tui dưới quê nói là bà xã thôi,chứ không dám dùng từ phu nhân như các bạn trên SG,nghe ê cả răng. Phu nhân là vợ người chứ gì...No..no..sorry..vợ người ta tui không dám rớ đâu...
        Hy vọng sẽ gặp mặt đầy đủ các bạn vào cuối tháng tư này.

                      Đức Thi...