Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

TÁM GIỮA TUẦN

Bạn bè thân mến.

Hôm nay đúng ngày 31/12/2014,ngày cuối của năm dương lịch,nhân dịp này tui muốn cùng bạn bè ôn lại chuyện cũ,cũng là một cách tống cựu nghinh tân,mong sao sang năm mới anh em chúng ta cùng gia quyến luôn gặp mọi sự bình an cùng vui vẻ dài dài.
       Chuyện cũ tụi mình hồi xưa đi học cũng chẳng có gì nhiều..nói cũng muốn hết rồi,chỉ có chuyện ngày nay là còn kéo dài lê thê nếu chúng ta còn có điều kiện gặp mặt và lâu lâu phượt một nhát,ngao du thiên hạ..xài chữ bây giờ cho tí hiện đại chứ chả có ý gì đâu nhá.
       Thôi thì nhắc lại những tình huống,những sự kiện người thật việc thật đã xảy ra của chúng ta cho nó có tính hiện thực cao.
       Cách đây vài năm,lần đầu tiên bạn bè từ Saigon xuống nhà tui chơi...Người sao tánh vậy,nhậu buổi chiều tại nhà,tối kéo ra Châu Đốc nhậu tiếp...qua ngày sau vô núi Cấm chơi,rồi kéo về nhà Chiểu ở Châu Thành tiếp tục làm cái công việc chưa hoàn chỉnh là bắt mâm tập 3.
        Anh em gom hết vô bàn,cũng mấy món gà rồi cá ở miền quê sông nước.Sau khi quan sát thực đơn,Hồ Huyết quay sang nói với tại hạ...Trước khen sau kê...Xuống nhà mày chơi,mày đãi ăn nhậu với anh em quá đã,không thiếu cái gì...Nhưng còn một cái đặc sản đặc biệt của xứ này mà không thấy mày mang ra.
        - Đăc sản thì bao la,ý mày muốn nói món gì...Tui hỏi hắn.
        - Chuột,chuột đó mày...mày thiếu món đó đó.
      Cả đám Saigon ào ào hưởng ứng.
        - Đúng rồi,chuột đồng An Giang nổi tiếng dữ lắm,dân chúng đi ăn nhậu về khen quá trời.Xuống tới đây mà không ăn chuột thì coi như chưa tới An Giang...
         Vân Bùi còn đế một câu có duyên ác.
         - Kẹt gấp quá,tụi mình về rồi,thôi để dịp khác đi...thiệt uổng.
       Tui cũng không biết trả lời ra sao cho nó vuông,vì yêu cầu của các bạn là quá chính đáng và quá chính xác luôn.Ai đi phượt ở đâu,địa phương nào,cũng đều mong muốn được thưởng thức những đặc sản ở nơi đó...Nhưng thú thiệt,tui ở xứ này mấy chục năm rồi,mà món chuột đồng vẫn không hấp dẫn gì với tui lắm,mặc dù có rượu dô,tôi gắp món này cũng tới tới.Chưa biết trả lời sao cho vừa lòng mấy thằng sành ăn quá cỡ này thì một tình huống xảy ra mà chương trình Tivi lúc này hay chiếu...Ơn Giời...Nó đây rồi...
        Từ dưới bếp,chủ nhà Chiểu Bùi đi lên,hai tay hai dĩa hột xoài tổ chảng,thằng con đi kế tay bưng một cái dĩa bành ky.Chắc đã nghe hết câu chuyện nên Chiểu nói ngay...Nó đây...nó đây...Thằng Thi không có thì tao có...tụi mày đừng lo,cứ tự nhiên đi nghen...dưới bếp còn nhóc...Nó ú vì nó ăn lúa chứ không phải chuột cống như ở Saigon của tụi bay đâu.
        Đến giờ này tui vẫn còn tiếc,tiếc vì đi đột xuất nên không mang theo máy chụp hình,chứ nếu có thì giờ này nhìn lại những gương mặt ngơ ngác,hoảng hốt,thất thần,kinh ngạc,lo âu và cũng có cả lo sợ của đám dân thành phố này chắc tức cười lắm...hình như đứa nào cũng muốn nói...nó ở đâu ra nè trời....
        Lật tẩy con chim cu rồi nhé,tố xì phé hả...bây giờ tụi mày ăn  tao coi cho được nghe,uổng quá,tiếc quá,xuống tới đây mà không có,nói nữa đi.Cái thằng tui cười hả hả,quá đã.
        Trong khi đó thằng bạn hiền Chiểu cứ cười cười nói nói,ăn đi,nhậu đi,ăn cho hết đi,tui ăn tương,không có xài cái này...ngon lắm...chuột xào dưa leo nè...chuột bóp gỏi ngó sen,rau răm,ngò rí..mấy món đó ăn với cơm...còn món này nhức nách luôn,nhậu bắt hết hồn..chuột khìa nghệ với ngũ vị hương...thơm tê mũi.Ông già vợ cũng không dám mời nghe...vì ăn xong phải kiếm chỗ cắn xé y như nó vậy đó...thử coi...sung như...lời đồn...
         Tổ trác tụi bay chưa,tui gắp một cái đùi khìa vàng bóng vô chén thằng chủ mưu kiếm chuyện,theo quán tính,nó giật mình còn hơn Lưu Bị nghe sấm,né qua một bên,lấy tay che miệng chén..xuống nước nhỏ.
        - Nói chơi với mày thôi,tao đâu có dám ăn,dè đâu thằng ăn tương này nó có sẵn thầy chú trong nhà.Thiệt là nói không coi giờ, phen này quá ngọng ...đừng có ép tao nữa..tao sợ thiệt mà.
       - Mày nói với chủ nhà chứ nói với tao làm chi...tụi mày không ăn nó buồn,công lao gia đình nó làm mấy món này từ sáng tới giờ cực lắm đó.
       Không một thằng nào dám động đũa,ngồi cười giả lả,vô duyên cực,dù thằng Huyến Dương có khen một câu rất là đâm băng : ngửi cũng thơm quá chứ hả.
        Đường sáng không đi,lại cứ nhè bụi rậm...muốn chơi tui hả,coi lại phim tàu đi...Trời đâu bao giờ hại kẻ gian,chỉ người ngay mắc nạn thôi...
        Cho qua chuyện anh Tý,bây giờ nói tới chuyện khác,chuyện  ừa.cũng chuyến đi chơi hấp dẫn đó,anh em ai nấy cũng tám rôm rả,mỗi thằng mỗi tánh,mỗi thằng mỗi cách nói,nhưng duy nhất có hai đứa có lối nói chuyện giống hệt nhau...là ừa...cái gì cũng ừa,ừa chứ không phải ừ..cái cách nói đó giống con gái nói chuyện với con trai ở vùng quê nam bộ hơn là những thằng già gần sáu bó.Đó là Thiết Hùng và Chiểu Bùi,nghe hai đứa nói chuyện ừa tức cười lắm,không biết diễn tả ra sao...đại khái thế này,nguyên văn không phải là thế,nhưng cách nói là thế,nghe rất thú vị.
       - Nghèo thì ăn khoai....Ừa
       - Ăn khoai thì mất ngủ...Ừa
       - Mất ngủ thì đông con...Ừa
       - Đông con lại nghèo.....Ừa
       - Nghèo lại ăn khoai....Ừa
          Để ghẹo hai đứa này,tui kể một câu chuyện xử án.
    Diêm Vương cho tụ họp tất cả những người vừa từ trên trần xuống.Ông nói :
      - Tất cả đều có tội,hồ sơ đã ghi rõ,đừng chối cãi,hãy thành thật còn được chút khoan hồng.Trên dương gian tụi bay làm những chuyện ruồi bu mà luật pháp bay gọi tội nhẹ hều là quan hệ bất chánh,nghe ta nói đây...Đứa nào lấy chị vợ bước qua bên trái..Đứa nào lấy em vợ bước qua bên phải...30 giây...nhanh.
      Trong chớp mắt đã có hai hàng rõ ràng,duy chỉ một thằng chạy qua chạy lại,lúc qua trái,lúc qua phải...chóng mặt quá Diêm Vương ngoắc lại hỏi...
      - Mày sao kỳ vậy ? Không ổn định chỗ đứng để tao còn xử.
      - Thưa Diêm Vương,con vừa lấy chị vợ mà cũng mần luôn em vợ,vậy con đứng ở đâu ?
       Diêm Vương vuốt râu nói :
     -   Ừa...thằng này ngon,hốt hết...mày đứng... sau lưng tao nè.
           Không biết sao,từ lúc đó cho tới lúc chia tay,hai thằng không nói chữ ừa nữa.
       Tạm nghỉ nghe mấy bạn...Ngày cuối năm nhắc chút chuyện xưa để nhớ...Chúc các bạn luôn vui vẻ trong năm mới.

                   Đức Thi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét