Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

LƯU NHƠN NGHĨA_CỰU HỌC SINH TRƯỜNG TRUNG HỌC HỒ NGỌC CẨN TỈNH GIA ĐỊNH

Lời Phân Trần.
Lưu Nhơn Nghĩa



     Kính gởi anh Lương thư Trung, anh Vũ Thất, anh Phạm vĩnh Đông, anh Hoài Ziang Duy, anh Lương văn Chung và bà con Châu Đốc.

     Tôi vừa được xổ lồng vài ngày, mang thuốc về tự uống tự chích, mỗi ngày vô trình diện Bịnh viện một lần cho họ hành hạ, từ sáng tới trưa hay chiều, rồi nhờ thân nhân rước về, ký giấy là không được lái xe trong vòng 12 tiếng, ký thì ký, tối nào tôi cũng chuồn đi uống cà phê, ngồi lê đôi mách, tới đâu thì tới, cứ thử máu, vô máu hàng ngày, khi lên khi xuống, rồi thử tuỷ...Mỗi lần tiêm thuốc ở Bịnh viện, tôi xin y tá cho tôi nằm, vừa đọc sách của anh Hai Trầu vài trang, được sống lại quê mình, cho đở sợ, đọc tới sách anh rớt ra từng tờ mà chưa hết sợ. Bây giờ, tôi phải tự chích lấy, tự lấy bông lau sạch, tự rút kim, tự nhìn mình chích mình, tôi phải mở nhạc om xòm, vừa hút gió theo, lo ngại lâu lắm, chích xong, nghĩ tới ngày hôm sau, càng lo.

     Về nhà đọc bài, thấy bà con chúc lành, tôi thấy xấu hổ, có thân mà không giử được thân. Cái mạng tôi quái gở, không giống ai. Khi chửa chemo, ai cũng bị phản ứng, ói mữa, khô miệng, đủ phản ứng, họ la hét, khạc nhổ, khó thở, y tá chạy không kịp. Nhưng sau đó họ bình thường trở lại chờ giai đoạn hai. Tôi không gặp phản ứng gì cả, ngồi uống cà phê viết nhảm qua thời giờ, ngược lại nó hết biết cách chửa bịnh tôi.

     Về đọc web thấy bà con thổi tôi lên quá, ở trong chăn mới biết chăn có rận, nếu ở gần tôi, bà con sẽ chán tôi hơn cả gia đình tôi. Đặc biệt anh Hai Trầu, anh thổi tôi lên, rồi tôi tưởng thiệt là chết tôi. Bạn bè tôi ở Mỹ rất đông, bọn nó biết tẩy tôi chỉ là cái thùng rổng kêu to. Anh khen tôi lào thông đủ thứ tiếng, anh chưa thấy tôi ngồi tra tự điển cả tuần khi đọc chữ Hán, có khi chạy đi tìm hỏi dâu gốc Đài Loan. Cùng cấp bằng, nhưng dân Chợ lớn nó là bậc thầy tôi. Nhớ năm học Hồ ngọc Cẩn Gia Định, chung lớp với mấy tên gốc trường Pháp, trình độ cao hơn tôi gấp bội. Tiếng Pháp tôi là loại tiếng Pháp thuộc địa, trước năm 1958, bây giờ ở Pháp, nói lãm nhãm thì được, 50 năm Pháp ngữ đã thay đổi. Tiếng Đức học xưa, chỉ quanh quẩn sách vở, nhờ ở Đức biết thêm, ở đâu quen đó. Có lần ngồi trong quán rượu ga xe lửa năm 1981, điếc không sợ súng, rượu vào, tôi nổi cơn, nổ ầm ỉ về bản chất dân Do Thái, chợt nghe tiếng vổ tay bàn bên cạnh, bọn nó đồng ý, đứng dậy bắt tay, khen tôi " văn hoá sâu sắc ", thì cứ chê Do Thái là " văn hóa sâu sắc ", bọn Đức đâu có ưa Do Thái, nhưng hởi ơi, lúc trể xe, mua vé về nhà, nó dặn trạm đổi xe lửa và xe bus, nói cả buổi mà tôi không hiểu, tôi làu thông ở chổ nào ?.Còn tiếng Tiều, anh cứ tưởng tượng, cháu anh nói tiếng Việt ra sao, tiếng Tiều tôi như vậy. Gặp dân Tiều ở Trung quốc, nó nói nó nghe, tôi nói tôi nghe, nhìn gương mặt hoa với đôi môi hồng đủ rồi, cần gì hiểu, hiểu là hiểu bằng tiếng nói huê tình. Tiếng Miên tôi thuộc loại Kmer Krom, Miên ngoại quốc, lai tiếng Việt, mà ở quê tôi ai cũng biết tiếng Miên, gặp Miên văn hoa Nam Vang thì lảnh đạn. Nhìn mấy cô ca sĩ Miên qua Úc,( đẹp hơn cô hoa khôi Batambang ngày nào ), hai tay dâng tiền cho nó mà biết nói gì đâu, đủ tiếng Miên dâng tiền cho hai cánh tay muá Lam Thol. Tiếng Nhựt tôi là loại tiếng Nhụt bỏ túi, chỉ đủ khả năng hỏi đường, mua hàng, chưa chắc tới gần mấy cô geisha được.

     Mấy ngày nay, bực bội vì không đi làm được, tiếc hùi hụi. Đêm đêm, khỏe thì chạy ra quán cà phê ngồi, mệt thì nằm nhớ chuyện xưa, nhức đầu thì ôm gối ngủ, sống ngày nào biết ngày đó.

     Thăm bà con vui mạnh, còn viết còn đọc thư nhau là vui rồi, tôi không dám đòi hỏi gì thêm.

Thân.
Nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét