Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

CHUYỆN CON RÙA

Chuyện Con Rùa  
          Lưu Nhơn Nghĩa
            Bản tính tôi ưa nuôi thú cầm, nhưng suốt thời thơ ấu, quanh xóm không có bạn, tiệm buôn chật chội ngay tại chợ, buổi tối đồ đạc chồng chất ngổn ngang, tôi bị cấm nuôi bất cứ con gì.  Xà Tón là xứ dựa lưng vô núi ,trước mặt là sông, bạn bè đứa nào cũng có nuôi thú cầm trong nhà, miễn là ở xóm nhỏ. Tôi thèm đuợc ôm con gà nòi đá độ, con chim áo già, dồng dộc, manh manh trong lồng.  Trẻ con quấn con trăn con trên cổ vừa bắn đạn cu li, đứa cỏng con lọ nồi nhỏ màu vàng lông mướt, kéo sợi dây xích dẫn con chồn, con khỉ con nhảy nhót,  con sóc, con nhen ngồi cạp trái chuối trên vai, con thú gì cũng có thể là bạn của tuổi thơ. Cứ thấy mấy con gà tre trong sân nhà mấy đứa bạn mà thèm thuồng, tôi không có tuổi thơ bình thường, quanh tôi là đinh sẳn sàng chỉ giây chì, bù lon, cưa bào, bản lề chán chết.
           
           Lúc lên Sai Gon, nhà cũng buôn bán, gạo, dầu hôi, nước ngọt, chổ đâu mà nuôi. Có lần mua con rùa ở chợ cũ nuôi, mấy ngày rùa chết. 
            Ở Việt Nam, xe đò nghe nói không chịu chở rùa, rắn, mèo, muốn chở các loại nầy phải tìm cách giấu không cho chủ xe biết. Chuyến xe Lợi Thành chạy Tri Tôn Châu Đốc kỵ rùa nhứt, xe đang chạy,  tự nhiên bị nổ vỏ, thay vỏ xong lại nổ vỏ, tài xế đoán ngay là có rùa , quả đúng như vậy, mời khách xuống, vỏ xe rất mắc tiền, lỗ vốn nặng.  Một buổi chiều, chú Bảy Tài thấy con rùa vàng bò ngang xóm Cây Me, đã gần tới Xà Tón, đâu còn lo gì, chú nghĩ tới buổi nhậu thịt rùa ,chú khoáii chí lượm rùa lên, cẩn thận hơn, một tay chú cầm rùa đưa lên, một tay lái xe, vừa qua khỏi cầu Cây Me, xe bị sụp ổ gà gẩy nhíp, phải đưa xe khác lòi hàng về, chú suýt bị cho nghỉ việc.
            Cũng chuyến xe Lợi Thành từ Long Xuyên về, xe cũng bị nổ vỏ, coi lại, trên xe có cà ròn rùa của người bộ hiền bỏ quên, vì người nầy vô ý xách cà ròn của người khác, cà ròn rùa bị bỏ lại xóm kho dầu, dân xóm đó làm thịt rùa nhậu be bét rồi đánh lộn.
            Năm 1972, có người bạn làm ty Ngân khố Kiến Tường,  xứ có nhiều rùa, thường xuyên lên Sai Gon, tôi xin nó tìm cho mấy con rùa con để nuôi.  Chiều tối đó, vợ chồng nó ghé nhà chờ tôi.  Lúc gặp tôi, nó mở cặp lấy hộp đựng mấy con rùa dễ thương đưa cho tôi.  Mừng quá, cám ơn rối rít, vợ nó la ," Hèn chi, xe bửa nay hư mấy lần, nên bây giờ mới tới" . Tôi hỏi xe hư ở đâu ,"thì hư trên đường từ Kiến Tường tới Cai Lậy " ," còn từ Cai Lậy tới Sài Gòn có hư không ? " , " không có ". Tôi kết luận ," đường Kiến Tường Cai Lậy là hương lộ,  đường xấu, xe lại cũ, hư là phải, còn xe chạy đường Sai Gòn là xe tốt , làm sao hư , vậy xe chở rùa rắn chở từ lục tỉnh lên bán chắc hư hết , làm sao các nhà hàng bán thịt rùa rang muối có đủ ?, có lý .
            Năm ở Wellington , chiều thứ sáu ( long shopping day ) tôi vào tiệm gift shop bán đồ kỹ niệm của dân đão Thái bình dương ( Samoa, Fiji , Cook Island ..), thấy có bán rùa bằng gỗ, nhỏ chừng bằng muỗng nước canh, chợt nhớ mình có nuôi mấy con cá vàng, mua rùa gỗ thả vào hồ cá cho đẹp mắt. Trả tiền xong mới nhớ điều cấm kỵ.  Tôi có phân trần với người bạn gốc NZ, nó cười ha hả. Tôi cũng không ngại xe hư, xe Honda 360cc lớn, làm sao hư, mà nhà ở gần đây, hư kêu hảng tới chở đi, chi phí nó chịu, xe mới còn warranty mà . Hai đứa tôi đi bộ đến chổ đậu , thấy cô Traffic officer đang ghi giấy phạt, tôi sẳn sàng chịu đóng phạt , nhưng chỉ xin cô kiên nhẫn nghe tôi phân trần, người bạn tôi cũng tham gia nói vào, vì chính nó chứng kiến .Tôi trình bày câu chuyện con rùa xứ mình, đưa cho xem con rùa gỗ và tấm giấy phạt là kết quả . Cô vui vẻ chú ý lắng nghe, cười rất tươi, gật đầu thông cảm ," Ừ, có nhiều văn hoá về cấm kỵ, phải anh tới sớm kể cho tôi nghe trước khi tôi biên giấy phạt thì chắc tôi không phạt anh. Nhưng tôi đã lỡ ghi vô sổ, không làm khác hơn được, tiếc quá, theo luật lệ giao thông, anh có thể viết thư trình bày và khiếu nại Nha Công Lộ, địa chỉ có sẳn trên giấy phạt đó. Tôi nghĩ ông khó thành công, theo ý tôi, con rùa nó không làm anh bị phạt, dù anh không mua con rùa, anh vẫn lảnh giấy phạt, vì anh đậu tại chổ dành cho người tàn tật đậu, anh nhìn xem tấm bảng kia , thấy không ? "
Vậy lổi tại ai ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét