Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

ĂN MÀY

Ăn mày.

LƯU NHƠN NGHĨA

         Đầu năm 1981, trời tuyết mịt mùng, vùng Wildbad im Schwarztwald , đây là làng nhỏ, vùng núi . Đang thất nghiệp, tìm việc không ra vì không có giấy đi làm.  Nhà hàng Đức không mướn.  Lúc đó, mới qua, chưa chuẩn bị áo quần mùa Đông. Tôi đi dọc theo đường phố và ga xe lửa nhìn thiên hạ hưởng mùa Đông, dù lạnh, họ vẫn vui vẻ, không  khó chịu. Bọ trẻ con nô đùa hốt tuyết ném nhau trong công viên.  Một bà Đức đi tới, bà ngoắt tôi lại, rồi mở bóp lục lọi được 5 Đức mã đưa cho tôi, biểu đi mua Handschuh (bao tay), tôi ngượng nghịu không biết phản ứng cách nào thì bà đã vô tiệm mất rồi. Liếc vào cửa kiếng thấy áo quần lôi thôi sốc xếch, đúng là tên ăn mày. Cầm 5 DM trong tay, mang cái ơn chừng nào trả.

Bánh mì.

        Mùa Hè năm kế tiếp, nhờ người bạn ở Mỹ gởi cho cái Eurailpass đi giang hồ 4 tuần.  Làm công suốt năm, dư chưa tới 800 Đức mã. Tôi tiện tặn gói ghém, mỗi tuần dự định xài chừng 150 DM, dư 50 DM phòng khi bất trắc. Tiền xe lửa đã có Eurail pass, ngủ trên xe lửa nên tiết kiệm tiền hotel, chỉ lo tiền ăn thôi. Trong ba lô chứa cái lò gas nhỏ  nấu nước, một hộp càphê, một thỏi cheese, đường.
       Đến Monaco, trưa nắng, ghé mua 2 trái chuối vừa đủ buổi ăn trưa. Thằng chủ tiệm trái cây sừng sộ, không được đụng vào trái cây nó. Bên Đức tha hồ lựa, có ai nói đâu.  Ngoài chợ trời Monaco có những sạp bán bánh mì thịt, nó cắt bỏ hai đầu bánh mì (coude , cùi chỏ) để một góc trên bàn. Tôi mon men tới hỏi mua vài miếng  đầu bánh mì vụn để ăn với chuối. Nó nói giá, tôi nhẩm tính, sao mắc quá, làm như mắc hơn bánh mì nguyên ổ. Tôi hỏi đi hỏi lại cho chắc, rồi trả giá.  Nó không trả lời, lo dọn dẹp vì gần trưa rồi.  Bỗng thấy nó kéo thùng rác, gạt đống bánh mì vụn vô thùng rác. Bán được đồng nào hay đồng nấy, sao thằng nầy ngu quá.

Tương lai.

     Trong tiệm ca phê đứng ở Amsterdam, loại rẻ tiền, không có ghế ngồi, ly bằng plastic. Sáng buồn ngủ quá, tôi nhấp ca phê đứng.  Một bà Gypsy đeo chuổi đầy cổ, có bao nhiêu nữ trang bà đeo hết lên người. Mùi nước hoa nồng nhức đầu. Dân Gypsy có ba nghề chính, móc túi, coi chỉ tay, ăn mày (có khi đi taxi). Họ có lời nguyền (curse), như bùa ngãi mình. Bà nhẹ nhàng cầm bàn tay tôi, tay phải rồi tay trái, quan sát tôi kỹ, nhăn mặt, lắc đầu, tôi sắp gặp tai nạn gì đây. Tôi lo cái ví tiền trong túi trên, cài nút cẩn thận rồi, tiền không bao nhiêu.
Bà vuốt bàn tay tôi, "thưa ông , ông có muốn biết tương lai gần cũng như xa không ?"
     Tôi mệt mõi trả lời "Bà ơi, tôi là người Việt Nam tỵ nạn, đâu có tiền, đâu có tương lai".  Bà bỏ bàn tay tôi, quay đi, tôi kiểm soát lại cho chắc túi tiền, a, còn nguyên không mất  đồng nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét