Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

NHỮNG MẢNH VỤN CUỘC ĐỜI

Những Mảnh Vụn Cuộc Đời
Lưu Nhơn Nghĩa

Nhiều người than phiền tôi viết quanh quẩn chuyện Xà Tón, đọc hoài thấy nhàm chán, khuyên tôi đổi đề tài. Tôi bị đuổi khỏi vùng yên vui tuổi thơ, cuộc sống và kinh nghiệm hiện tại ai cũng biết, Úc, Mỹ, Âu Châu đâu đâu cũng giống nhau nhờ kỹ thuật truyền thông. Khó quá, tôi không phải nhà văn, chỉ có khả năng của người già chuyện, thấy gì vui buồn thì kể lại, chuyện xứ sở. Kinh nghiệm tôi giới hạn, không phải tôi khiêm nhường, mà là sự thật. Nếu bà con cho phép, tôi hứng gì thì kể nấy, nhớ đâu kể đó những mảnh vụn cuộc đời, xin thề kể đúng, không thêm không bớt những việc chứng kiến.  

Mẹ Chồng Ác

Năm 2005, ôm mớ tiền package về hưu non, tôi chưa định tương lai, ngày ngày ngủ bù bao nhiêu năm làm việc, thèm ngủ. Cứ ăn, ngủ, chạy tới lui tiệm cà phê ngồi lê đôi mách nhìn mấy cô hàng ( đẹp hơn mấy cô hàng chè xanh VN ), vào restaurant ăn steak, sushi, vịt Bắc kinh trừ cơm. Ngồi ăn mãi cũng nhàm, tôi xin vô hảng furniture làm, còn ham tiền. Làm chừng vài giờ bị chóng mặt vì mùi hoá học, bỏ về.  

Tình cờ, gặp anh học trò cũ trước học khoá Thông dịch, tôi có dạy mấy khoá Thông dịch, môn phiên dịch, kiếm tiền trả mortgage. Anh nầy bận việc làm túi bụi, nhận việc trùng ngày trùng giờ, làm không xuể, gặp tôi anh mùng húm, anh liên lạc Cơ quan Thông dịch chuyển cho tôi làm ngay buổi trưa đó. Mẹ ơi, qủa là tôi có dạy môn phiên dịch, nhưng có bao giờ đi làm nghề nầy đâu, như anh Huấn luyện viên quân trường, giỏi huấn luyện lý thuyết, mà ra chiến trường thì lờ quờ. Ngay tới việc lái xe ra phố tìm địa điểm chổ đậu xe cũng khó khăn, rồi từ địa điểm này sang địa điểm khác, không rành đường xá. Suốt 17 năm chỉ đi dạy học duy nhứt một trường, cách nhà chừng 6 km, tôi thuộc lòng từng ngả đường, từng khúc quanh, ngựa quen đường cũ.  

Buổi làm đầu tiên ở trạm Cảnh sát thuộc khu ngoại ô, có chổ đậu xe, yên tâm.  

Tại trạm Cảnh sát, phòng phỏng vấn, có máy thu âm, một thiếu phụ trẻ đẹp chừng 22 tuổi có hai con và người em gái ngồi chờ. Anh chồng nằm trong xe bên ngoài lim dim hút thuốc tự nhiên, vô sự.  

Cảnh sát dặn dò lịch sự. Chuyện gì đây. Hồ sơ trước mặt. Cuộc thẩm vấn bắt đầu với thủ tục thông thường, tên họ, địa chỉ. Thiếu phụ bình tỉnh, khôn khéo, " Chú dịch sao, cháu hiểu vậy " tôi lo âu, vì thiếu kinh nghiệm. Hai đứa nhỏ phá phách, la khóc, cô em không giúp gì, ngồi im lìm. Thiếu phụ tên X tà tà, không tỏ vẻ sợ hãi. X mượn ngân hàng $12 000 personal loan, gởi về VN, nhưng chỉ trả có vài tháng rồi ngưng. Ngân hàng gởi thư, không ai trả lời. Ngân hàng hỏi hãng cô làm, hãng cho biết không có ai tên đó. Lúc làm thủ tục mượn, cô đưa xấp giấy lương ( payroll ) chứng nhận cô làm hãng, ngân hàng cho vay dễ dàng. Cảnh sát hỏi, ngoài số tiền mượn ngân hàng, X có mượn chổ khác không, X trả lời không, tôi dịch y như vậy. Giờ giải lao, cô em đanh đá với tôi " chú dịch cho đàng hoàng , chị tôi có credit cards, credit cards cũng là mượn." Nói thiệt, tôi không rành ngân hàng, không biết credit cards là hình thức mượn trước trả sau. Tôi phải đính chánh với Cảnh sát, là X còn sử dụng rất nhiều credit cards, nợ cards nhiều lắm, phức tạp quá. Tôi chỉ có một credit card mà ít khi dùng, chưa kinh nghiêm.  

X bị ngân hàng thưa là sử dụng giấy báo lương giả để vay ngân hàng ( ngân hàng không khám phá là giấy giả ngay từ đầu ), X dùng các credit cards tròng tréo, khi tất cả cards đầy, không tiền trả nợ và tiến lời, mới sanh chuyện. Hỏi ai làm giấy báo lương giả, X trả lời là có người quen gặp ở shop VN thấy X không biết tiếng Anh, làm giùm, bây giờ không biết anh đó ở đâu, lâu quá không nhớ tên. X rất bình tỉnh dù hai đứa bé la khóc thả cửa, sao không để chồng giử con , " Để cho Cảnh sát hay Tòa án thấy con nhỏ, tội nghiệp ". X không bị tống giam, vì con nhỏ, X biết tính hay thật. Chữ Việt X viết ngoằn ngoèo, vậy mà gạt được ngân hàng, trả lời Cảnh sát thật khôn ngoan, mới qua Úc chưa tới 2 năm mà học khôn thật mau, không cần tiếng Anh hay tiếng Việt. X thông minh và bình tỉnh trước Cảnh sát và Tòa án đáng khen.  

Sau nầy ra Toà, X tỉnh bơ, luật sư Legal aids ( miễn phí ) khuyên mượn ai đó trả cho ngân hàng thì xong, nhưng X nói mụ mẹ chồng ở nhà ác lắm, không cho mượn, để cho con dâu ở tù cho đáng đời. Vụ án dời đì dời lại chỉ tốn tiền thuế người đi làm. X sừng mặt lên với tôi, " Mụ má chồng cháu ác lắm , tại mụ có tiền mà không cho mượn nên ra cớ sự. ".  

Đánh Vợ

Đang lái xe ra phố uống cà phê, sở Thông dịch gọi, quay đầu chạy ngay đến Ty Cảnh sát làm. Gì nữa rồi trời, tiền nào của đó. Cảnh sát kêu thì cũng bao nhiêu chuyện, không có chuyện vui bao giờ. Đến nơi, họ đưa vào hầm tạm giam, trình bày chuyện anh đánh vợ nhiều lần. Thoát ra khỏi phòng giam, anh nói tiá lia, không câu nào ra câu nào.

Anh đánh vợ nhiều lần, Tòa án bắt anh không được đến gần vợ con. Vợ anh sang đoạt nhà cửa, có bạn trai khác, anh thất nghiệp sống lang thang, nhớ con tới thăm, bị vợ chửi mắng. Anh nói cả buổi có bao nhiêu câu chuyện, không trả lời được trực tiếp câu hỏi của Cảnh sát. Khó quá, anh cứ, " Tôi nói vậy nè, cũng như là.., anh thấy không..., do đó, bởi vì..". Anh nói tiếng Việt luống cuống, lòng vòng, bực mình, nói nữa đi, càng lâu càng tốt, Cảnh sát trả thêm giờ. Anh người Quảng Đông, vượt biên qua Bidong lúc 13 tuổi, ở đão 4 năm, tiếng Anh học được 18 tháng, đi làm. Tiếng Việt nói không trôi, sao không tìm thông dịch Quảng Đông, "tiếng Quảng Đông cũng không rành". Bắt anh vào đây như cóc bỏ dỉa, ra Tòa, bị phạt làm Community Service, tội nhẹ, " tức quá mà anh, bảo đảm nó qua đây...nó bỏ tôi theo thằng khác, nhà cửa nó lấy, tức không?, có ngày tôi đập nó chết ". Anh vô đây nhìều lần.

Thẩm vấn xong, anh vô chuồng, cảnh sát ký sổ trả tiền 2 tiếng. Cùng hoàn cảnh, người nằm khám, người lảnh tiền. Đánh thì đánh cho chết, ở tù một lần, chớ cứ lắt nhắt vô ra hoài mệt quá.


Nàng Tiên Áo Xanh

Nghề Thông dịch lanh quanh Bịnh viện, Toà án, Cảnh sát, Cơ quan bồi thường tai nạn lao động. Chỉ có Toà án làm nhiều giờ, tiền nhiều, có khi ngòi chờ phiên đã mất vài tiếng, có khi về sớm, vẫn trả đầy đủ theo số giờ book trước. Tôi tránh Toà án, căng thẳng tinh thần, phải tập trung tư tưởng trong bầu không khí nặng nề, nhứt là tội phạm xì ke, án mạng. Quan trọng là phải dậy sớm. Toà bắt đầu từ 9 giờ sáng, tôi quen dậy lúc 8 giờ sáng từ mười mấy năm nay, giờ phải dậy từ 7 giờ ra xe lửa cuốc bộ, phải mang giày da, tới nơi tròng cái cravate ngứa cổ.

Lầu hai. Toà án Gia đình. Family Court.

8 giờ đã có mặt, phòng chờ đợi rộng thênh thang, thảm dầy đắt tiền, máy lạnh mát rượi, giống khu tiếp tân ngoại giao. Những bộ salon da dài từng khu trước các phiên Tòa, thế giới cao sang. Trên bộ ghế salon, rải rác những mảnh đời, đầu bên nầy, một ông già da trắng ngồi đọc báo mặt nặng nề, đầu bên kia, mụ Phi hay Thái răng chìa, mặt chầm dầm, giửa là tên thông ngôn ngồi chờ đợi. Có khi, nhiều người ngồi chung nhau, mặt vừa dữ vừa xấu, bên anh Luật sư ôm chồng hồ sơ nói nho nhỏ. Câu chuyện gì, câu chuyện tình không đọan cuối, chuyện tiền dang dỡ, cứ vậy mà kéo dài nhiều năm.

Tôi dĩ nhiên dính dấp chỉ với người Việt, thân chủ là Tòa án, luật sư, Công tố viện. Nhìn thấy cô trẻ đẹp là biết, thường qua Úc hơn 2 năm, 2 năm thì có thường trú ( permanent residence ), sau đó cơm mới bắt đầu lạt, canh bắt đầu chua, thời gian bắt đầu ly thân, ly dị, chia con, chia của .

Tôi gặp nàng tiên áo xanh vào phiên Tòa ở giai đoạn chia tài sản. Câu chuyện bắt đầu từ thiếu nữ gốc Hoa tên X, lấy anh chồng Hong Kong gốc Quảng Đông tên Z, làm nghề nấu bếp, cả hai nói tiếng Quảng Đông. Gia đình hạnh phúc, có ba con, mở tiệm Takeaway ( Food to go ?), chồng nấu, vợ bán, lấy công làm lời, mấy năm khá lên, mua business khác lớn hơn. Sổ personal cheque, joint account, cả hai có quyền ký lảnh. Chồng lo nấu, ban ngày vợ đi chợ mua thịt cá rau cải, thuận vợ thuận chồng. Con ngựa chạy đường dài rủi may cũng phải vấp.

Bán xong cái Takeaway, tài chánh đã vững, vợ chồng tìm sang cái restaurant lớn. Khoảng thời gian đi tìm đâu chừng cả tháng, anh Z rút hết tiền tẩu tán, hóa phép hết trọn vốn trọn lời. Anh nói anh nướng trong sòng casino. Ly dị, mẹ giử con, tốt. Anh Z xổ lồng. Bà X ôm ba đứa con và căn nhà, anh chàng không cần trả phụ cấp nuôi con vì anh thất nghiệp. Lúc ra Tòa chia tài sản, nhà trị giá $280 000. Bà X đòi $260 000. Trước khi chánh thức ra Tòa, Luật sư hai bên thảo luận rồi tường trình cả ngày chưa đưa đến kết quả. Luật sư khuyên ba X chỉ đòi tối đa là $200 000 thôi, chưa chắc được, vì bà đã giử căn nhà trị giá sau khi thanh toán ngân hàng là $70 000. Luật sư cảnh cáo, nếu bà X đòi quá đáng, bà sẽ chắc chắn thua kiện, phải trả tiềnToà và chi phí hai bên. Bà X nhứt định giử nguyên quyết định, giận dữ, giận mất khôn. Mặt bà X hầm hừ từ sáng tới chiều.

Giờ nghỉ giải lao, tôi hỏi sao bà không nghe lời luật sư, nếu không, bà sẽ thua, mất hết, nên bình tỉnh lại giải quyết cho có lợi. Bà vẫn giử nguyên thái độ hằn học, thở hồng hộc, " Tôi nhứt định làm cho tới cùng, anh coi kìa, nó bỏ tôi và ba đứa con, về Trung quốc lấy con đ. đó đem qua, tức hông ?"

Bộ Salon bên kia, chàng Z đang mệt mỏi ngôì nhắm mắt nghỉ. Con đ. như bà X tả là một thiếu nữ Trung quốc đẹp thanh khiết như người trong tranh, dáng đẹp hơn tài tử Lưu tuyết Hoa trong phim tập. Gương mặt trắng trẻo, môi hồng mấp mái như tiếng nhạc sáo thiên thai, cao sang, tóc xòa hai bên thái dương như tơ chảy dài chấm lưng, vầng tráng của một luật sư thông minh. Chiếc áo dài xanh lá mạ non ôm ấp tấm thân ngọc, hai chân dài thon , yểu điệu thục nữ, quân tử hão cầu, mỗi buớc đi gót chân nở hoa.Tây Thi, Chiêu Quân, Dương quý Phi, Tô Đắc Kỹ biết có hơn không.

Quay lại nhìn bà X, mặt bà càng tối sầm trở lại, chầm dầm, mụn mọc như đụn cát trộn sỏi, tóc xơ xác rể tre, vừa già, vừa xấu, vừa dử. Tôi nhắm mắt thở, " Bà ơi, nếu tôi có được nàng tiên áo xanh kia thì bà với trăm con tôi cũng bỏ , thằng Trung quốc có phước thiệt ".  

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét