HỐT
ME
TRẦN VĂN
Trong đổ bác có hàng
trăm cách chơi ăn tiền bất cứ ở đâu, nhà quê hay thành
thị ở nước ta hay nước khác. Hai môn chơi đánh bạc bây giờ đã
mai một. Đó là hốt me và chơi đề - không phải đánh số
đề căn cứ vào các cuộc xổ số.
Khởi thủy, hốt me, người ta dùng những hột me
chua rửa lau bóng láng sử dụng trong môn chơi này nên gọi là hốt me, có nghĩa
hốt hột me. Đó là cách
chơi đánh bạc ăn tiền, sát phạt nhau không nương tay thương tiếc, không chạy
làng, bỏ cuộc chơi giữa chừng như các môn đổ bác khác.
Những trái me chín, tách lấy hột, chừng một
trăm đến hai trăm hột là đủ dùng trong lãnh vực hốt me. Dụng cụ dùng trong môn chơi cờ bạc này gồm
có hột me, một cái chung nhỏ, loại chung uống trà, một
cây "khều" và một cái túi vải nhỏ đựng ba thứ này mang đi đến các nơi tổ chức cờ
bạc hoặc chỉ có hốt me.
Hốt me có bốn đường
ăn thua gọi là nhứt, nhị, tam, tứ mà dân chơi gọi là yêu (nhứt = một), lượng
(nhị = hai), tam (ba), túc (tứ = bốn). Người làm cái hốt me chuyên nghiệp, họ
không dùng hột me, vì nó nhỏ, không đẹp lại không bằng nhau, mà họ dùng tiền
bằng đồng đỏ, loại nửa xu màu đồng đỏ nhạt, lau chùi bóng láng rất đẹp mắt, gần
giống như đồng cent của Mỹ nhưng đẹp hơn nhiều. Hơn nữa, khi
người làm cái hốt me, đổ tiền đồng ra, âm thanh nghe rất hấp dẫn. Hai
tay họ xốc tiền đồng lên, sự va chạm và màu sắc lấp
loáng của tiền đồng tạo được cảm giác thích thú đam mê cho các anh chàng luôn
tôn thờ thần đỏ đen.
Cuộc chơi hốt me rất
yên tĩnh và thường ăn thua rất lớn, những tay có máu mặt, giàu có, những người
chuyên nghiệp mới đứng ra làm cái để cho tay em mặc tình mà đánh ăn thua, không có giới hạn. Một xã,
một ấp hay một vùng chỉ có một, hai người thích làm cái môn chơi này.
Hốt me chơi ban ngày, còn chơi đề mười hai con chơi ban
đêm. Địa điểm hốt me thường khuất dưới tàng cây to có
bóng mát. Một chiếc đệm lớn hoặc vài chiếc chiếu trải trên một chỗ đất
trống, bằng phẳng, người làm cái ngồi ở sát mép chiếc đệm hay chiếc chiếu, hai
bên có hai người phụ tá, một người lo việc thu hoặc trả tiền ăn thua cho người
chơi. Người kia, cầm cây khều gạt hột me hoặc tiền nửa
xu thành từng khóm, cứ bốn hột me thành một khóm. Sau cùng còn lại, có khi lẻ
một, hoặc hai hay ba và kể cả đủ bốn, cũng đều được tính điểm ăn thua.
Trên chiếc chiếu hay chiếc đệm, người làm cái
hốt me thường trải thêm một cái mền xếp làm tư hoặc họ đã chuẩn bị trước một
miếng vải nỉ vuông dài với kích thước năm bảy tấc. Muốn làm cái bao nhiêu, thí dụ, chơi đánh
lớn tính bằng tiền ngàn, tiền trăm hoặc đánh nhỏ là tiền chục, họ phải để ra
trước mặt rõ ràng để dân chơi liệu mà đánh ăn thua.
Người làm cái, ngồi xếp bằng. Trước khi đổ
hột me hoặc tiền đồng nửa xu ra,
họ xốc, vò vào bao vải để tạo ra tiếng va chạm của đồng nửa xu, còn hột me ít có
âm thanh tạo cảm thác hứng thú. Vì thế dân chơi đánh me chuyên
nghiệp họ dùng tiền đồng nửa xu thay thế hẳn hột me. Có
nhiều sòng me, họ dùng hột ô môi cũng màu vàng, đẹp nhưng lại quá nhỏ, thay thế
cho hột me hoặc tiền xu đồng.
Người làm cái nhiều
lần xốc, xoa, nắn cái túi tạo nhiều âm thanh gây cảm giác kích thích mạnh máu đỏ
đen và đồng thời cũng làm cho tiền đồng sáng loáng thêm. Người ta mê đánh me,
ngoài có máu cờ bạc trong huyết quản, nhìn theo dõi
những động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng của người làm cái cũng thấy sướng nữa.
Tay phải cầm cái chung
úp chụp xuống đống tiền đồng, có khi đầy chung, có khi nửa chung hay một phần ba
chung tùy theo ý muốn của người làm cái.
Động tác rất nhanh,
có kỹ thuật và cũng rất uyển chuyển đẩy cái chung ra xa
đống tiền đồng còn lại, gạc gom những tiền đồng rơi rớt rải rác không nằm trong
miệng chung cho lại vào đống tiền. Tay người
làm cái có một động tác rất điệu nghệ, họ rút mấy ngón tay đẩy cái chung ra - khi nầy chỉ còn tiền đồng nằm gọn
trong cái chung đưa ra trước mặt mọi người, đánh cửa nào tùy ý của khách
chơi.
Thông thường những
người đánh lớn nghĩa là có nhiều tiền mới được ngồi đối mặt với người làm cái,
còn người có ít tiền chỉ đứng "ăn có", đánh theo người
ngồi mà thôi. Chỉ có bốn cửa ăn thua: yêu, lượng, tam,
túc.
Cái vui của đánh me
là khi người làm cái giở cái chung lên, họ dùng cái mép
chung gạc hoặc kéo nhẹ rất nghệ thuật để cho các tiền đồng nửa xu thành đống lài
lài, nhiều khi thành một đường dài để tay em ở ngoài đoán coi me đi theo cửa nào
mà đoán ăn thua trước. Người thì đoán là cửa yêu (một lẻ), người thì túc (bốn,
chẵn) hoặc lượng (hai lẻ), tam (ba lẻ) v.v...
Dân
chơi đặt
tiền trước khi tay làm cái lấy chung lên. Thí dụ họ đặt năm đồng mà gọi
là "cầu âu" nghĩa là họ chỉ đặt có một cửa, tay cái còn
ba cửa để ăn. Có khi cũng chỉ có năm đồng đó mà họ đặt luôn hai cửa, tay cái còn
lại hai cửa để ăn thì họ chỉ trúng một ăn một, nghĩa là đánh năm đồng chỉ được
có năm đồng, nếu đánh "cầu âu", nếu trúng được đến mười lăm đồng, một ăn ba.
Có những khúc que nhỏ và ngắn người ta để lên đống tiền khi
đặt đánh. Một khúc que là cửa nhứt (yêu), hai, ba, bốn khúc que tùy tay
em để lên tiền, không cần phải nói năng gì cả, người phụ tá của tay làm cái coi
về tiền bạc ăn thua gọi là "phá quả", kiểm soát lại, coi xem những tay em có để
những khúc que đầy đủ chưa để họ biết người chơi đánh cửa nào trong bốn cửa ăn
thua. Tiếng đoán, bàn náo nhiệt của những tay em, người
nói yêu, kẻ nói lượng.
Trong khi người làm
cái hoặc phụ tá cầm cây khều chia ra từng khóm nhỏ bốn đồng xu và sau cùng là
kết quả ăn thua. Những người có "khiếu" quan sát, tính
nhẩm dù một đống tiền đồng đến mấy chục xu chồng lên nhau mà họ nói trước vẫn
trúng phóc, dù họ dốt đặc không biết chữ nhứt (một).
Ở
nhà quê, nhiều nhà nông mù chữ mà họ có khiếu tính toán, tính nhẩm đại
tài. Thí dụ một đống lúa
để giữa đồng, chiều cao gần ngang nóc nhà, đường kính năm mười mét, họ chỉ đi
vòng đếm bước và ngước nhìn lên đỉnh cao nhứt của đống lúa cũng như họ tính thêm
độ lài nữa. Họ ước đoán đống lúa đó có được bao nhiêu giạ để
gọi ghe chài lớn hoặc ghe chài nhỏ đến chở đưa ra bán ở các chành lúa. Sự
ước đoán theo kinh nghiệm, cha truyền con nối, sai số
rất ít chỉ năm ba giạ lúa cho một đống lúa có hàng mấy trăm giạ. Dân quê Việt Nam , ít học thật nhưng họ thông minh
lắm rất đáng phục.
Một sòng đánh me
ăn thua rất lớn và rất đông người tham dự, kẻ đánh
người ngồi. Kẻ thắng cuộc chơi không chạy làng như các môn đánh bạc khác, thường
là ăn sạch túi tay em hoặc thua sạch tiền cái, tiền lán, tẩy mà người làm cái đã
để ra hoặc họ móc túi thêm, đổ "hồ bao" ra chơi ăn thua đủ. Dân chơi hốt me có
nhiều danh từ đặc biệt, như me "cò" nghĩa là me đi theo
một trình tự mà tay em cho rằng đi đúng theo quĩ đạo của họ. Thí dụ lần hốt thứ
nhứt là yêu; lần thứ hai là
lượng; thứ ba, tam; thứ tư, túc... rồi nó tái diễn y chang hoặc
gần giống như vậy, me mà "cò" như thế này chỉ chừng hai lần, hai nước, tay làm
cái chỉ có từ chết đến bị thương.
Me còn đi theo một chu kỳ khác, đi chẵn lượng (hai) rồi túc (bốn), lại
trở lại hai, bốn hoặc yêu (một) đến tam (ba) và tái diễn, tay làm cái cũng thua
méo mặt. Trong môn đổ bác, có những sự lạ lùng mà chúng ta
không thể giải thích được. Người ta nói hôm nay me cò thì y như rằng
tay làm cái thua sạch túi. Còn me đi lung tung từ yêu
nhảy sang tứ, trở lại lượng, rồi tam; cứ thay đổi không theo một thứ tự nào thì
tay em "điếc con ráy" không biết "mò" vào đâu mà đánh, chỉ có thua mà thôi.
Trong giới đánh me có một từ ngữ "chết cửa tứ" mới là lạ lùng,
nhiều khi me chỉ đi một cửa tứ ba bốn lần liên tiếp thì chủ làm cái chỉ có cháy
túi đầu hàng.
Ở nhà quê, từ bài
cào, xì dách, cách tê, phé, đều ăn thua tương đối giới hạn, không ăn thua đậm
như đánh me, người chơi có quyền chạy làng khi thắng, còn đánh me khi muốn nghỉ
phải đến khi nào trời tối không còn thấy rõ hoặc người làm cái hay tay em thua
sạch túi mới nghỉ được. Đó cũng là danh dự, uy tín của người
chơi đánh me vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét