Con đường
cũ
(Phần
11)
LƯU NHƠN NGHĨA
Đứng
từ xóm ngả tư đường đi Long Xuyên, xóm nhà máy xay lúa ông cùi Lến. Tôi nghe sao
chép lại vậy, không có ý chê khen. Ông Lến xưa thuộc gia đình gốc giàu, ông ăn
trúng độc nổi phong chứ không phải gốc cùi.
Khoảng
năm 1948, ông đã chạy xe Hoa kỳ Chevrolet, chủ nhà máy xây lúa đầu tiên. Dân
trong xóm nhờ ông có công ăn việc làm. Ông cũng rất hào phóng giúp đỡ người
nghèo. Bên nhà máy, có Củ Thiếu làm nghề lên đồng, xác ông Trung Tử. Vì khó
nuôi, bà già tôi ký bán tôi cho ông Trung Tử, ma quỷ không dám phá. Năm lên 12
tuổi, cúng trả lễ bằng con heo trắng. Bà già tôi xì xụp lạy. Chính mắt tôi
chứng kiến, khi ông giáng, Củ Thiếu đội khăn đỏ, đầu ngút
ngắt, cầm bó
nhang đang cháy đỏ vừa ăn vừa hít hà, lại lấy
bó bông nhai như mình ăn rau. Chắc nhờ vậy, tôi
không bịnh hoạn tới bây giờ. Củ Thiếu rất đông con, đặt tên
xấu cho con, để ma
không dòm ngó. Con lớn củ tên " Xấu ". Mồng 1 Tết, đang buồn chán vì thi rớt mấy
năm, sợ điềm
xấu đầu năm, tôi mới
bước ra cửa, sáng
sớm, đường
vắng, tự nhiên
già Xấu nhìn thấy tôi từ xa, nhăn mặt
cười, năm đó
rớt thêm nữa. Từ đó về sau, tôi
không nhìn mặt hay chào hỏi giả.
Từ
ngả tư ra Long Xuyên, dọc theo
bờ đê, dân gốc
Việt Nam chính cống sống bằng nghề ruộng, bắt
cá.
Có ngôi
chùa Cao Đài nhỏ, thấy có
người mặc áo dài trắng đi tụng kinh. Hầu hết theo Đạo Phật Giáo Hòa Hão. Ai
cũng mặc bà ba đen. Xứ tôi không có Chùa Phật, chỉ có
phòng đọc Giảng. Trước mỗi nhà đều có bàn Thông Thiên ( Ông Thiên ? ) bằng cây
tạp,
cao dưới hai
thước, trên
đóng miếng ván mỗi bề chừng 3 tất. Trên bàn bày biện rất đơn giản, một bình
hương, thường
là lon sửa bò cũ, bình bông, thường là chai xá xị. Ban ngày nhìn không có gì đẹp
mắt. Ban đêm, sau bửa cơm tối, mấy bà
già đã xong việc rửa rái bếp nút, tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tràng nâu ra bàn Thông
thiên đốt nhang. Dáng dấp nhẹ nhàng, thành
kính thể nhập ở từng bước đi, cái vái
cái lạy, tôi cảm được tâm thành dâng lên trời cao, tổ tiên. Không khí thiêng
liêng của trời đất mát lành về đêm. Bà cắm bó bông điệp ta vừa bẻ sau nhà vào
chai,
chấp ba cây nhang
khấn vái, nhang đỏ
rực, bà trân
trọng chú tâm, cắm ba
cây nhang vào bình, khói nhang thoang thoảng, đất trời
yên tỉnh, nhận tấm
lòng thành, bà chấp tay xá thật sâu và đều. Những đêm tối mịt mù, không trăng
sao, những đóm nhang đỏ như đom đóm đậu, dọc theo
bờ kinh thật im vắng, đẹp mà
linh thiêng. Những tấm lòng chân chất thành đèn trời thắp sáng bờ
kinh.
Mới
gần đây, tôi mới
bắt gặp trên chuyến xe đêm rời quê. Nếu ai hỏi tôi muốn đến Paris đô hội hay về
thăm con đường bờ kinh đêm, có đóm
nhang cúng trời, tôi chọn con đường bờ kinh đêm .
Tôi
không theo đạo Phật Giáo Hoà Hão, nhưng nếu không có Đưc Thầy, chắc
chắn, người
Việt xứ nầy sẽ gặp nhiều oan trái, nhứt là vì quá nghèo. Tôi từng gặp một thiếu
nữ mù, ngồi rửa rau bên bờ kinh, vừa đọc giảng mong ước, tin chắc
là Thầy về, em sẽ
sáng mắt. Họ đọc những câu Giảng thật tầm thường, nhờ con
cháu đọc vì hầu hết không biết chữ, nhưng họ thực hành tới nơi. Tôi dám
nói, xóm đó
không hề có trộm cắp. Bà già tôi chưa từng bị ai mua chịu rồi không trả. Sau 75,
gia đình sa sút, họ càng nghèo, vì nhận làm cha mẹ nuôi, họ cho gia đình tôi đất
cất nhà, trong khi
dân chợ mánh mung với bà con khi đổi tiền.
Ai
chửi mắng ta thời giả điếc, Đợi cho
người hết giận ta khuyên.
Tu
đầu tóc không cần phải cạo, Miễn cho
rồi cái đạo làm người.
Tôi chưa
thực hành được câu Giảng trên, nhưng
chắc, những
người quê dốt chữ nghĩa đã thực hành trọn vẹn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét