Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

THƯ CHO BẠN LÀ THẦY GIÁO

Các chiến hữu thân mến.
          Hôm nay 20/11/2013,kỷ niệm ngày nhà giáo VN,trong nhóm chúng ta có 2 thầy Huyết và Vân,theo như tao biết thằng Hải cũng có thời gian ngắn làm sư phụ..thằng Xá cũng là giáo viên hợp đồng dạy bổ túc văn hóa một thời oanh liệt,vợ tao và vợ thằng Lân cũng là cô giáo của những năm ở thế kỷ trước,nên mặc nhiên tao và thằng Lân được gọi là dượng giáo,còn ai là nhà giáo trong nhóm chúng ta thì xin bổ túc lý lịch sau.....thời cách đây khoảng 25 năm,nghề giáo rất đói rách,thế nên mới có câu:ăn như sư,ở như phạm,giáo chức thì gọi là dứt cháo rất khôi hài..tao còn nhớ một chuyện của nhà văn Ma văn Kháng trong cuốn Mùa lá rụng trong vườn.....
         Trong đêm tối một thằng cướp đang nấp trong hẻm,từ xa một người đạp xe đi tới,phía sau cột một cái cặp to đùng,phen này vớ bở.
         - Đứng lại,chở gì thế,đưa đây..tên cướp giật cái cặp mở ra....toàn là giáo án với bài kiểm tra....
         -Làm cái gì mà mò mẫm trong đêm khuya thế?Có tiền không?đưa đây...móc hết túi trong túi ngoài chỉ có đúng 2 đồng...
         -Thưa anh ,em làm giáo viên,đi dạy thêm bổ túc mới về,tiền em chỉ có thế
         -Ho hen thế thì dạy cái đếch gì được...Xui thế không biết,ôm cái cặp cho to lắm vào làm ông tưởng bở...thôi..đi đi...
         -Dạ,cám ơn anh....anh giáo viên lau mồ hôi trán đạp xe đi.
                    Suy nghĩ sao không biết,tên cướp kia gọi ngược lại.   
         -Này anh kia,quay lại đây
        -Thưa anh gọi em.
        -Cho 20 này,đi ăn phở đi, cho có sức tí mà còn dạy
        -Quá ngỡ ngàng,anh giáo viên hỏi câu để đời.......thưa anh,phở là gì?
                   Đứa nào không tin chuyện tao kể cứ tìm cuốn sách đó mà đọc
Còn đây là chuyện Lưu văn Lân kể tao nghe hồi năm 78 khi hai đứa gặp nhau ở Xuân Lộc,Đồng Nai
       -Tao về SG tới trường nơi bà xã tao dạy để đón nàng (lúc này hai đứa đang trong giai đoạn tìm hiểu chứ không phải tìm và diệt) đợi hoài sau lâu quá không ra,tan trường học trò đã về hết,mãi rồi cũng thấy xuất hiện,trên tay cầm 1 cái bọc ny lông,tao hỏi sao lâu vậy?em cười khoe cái bọc,hôm nay phân phối thịt tiêu chuẩn,em đợi lấy xong ký thịt này mới ra...nghe vậy tao mới nói...47kg 5 thịt ngoài này em còn chê ít lắm sao vậy hả.....tụi mày thấy không? dân ban B tụi mình tỏ tình là rõ ràng và chính xác như thế đấy.
       -Đời sống giáo viên lúc đó là thế,như cô giáo dạy văn Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân đã nói :Ngày mà cả đất nước còn đói nghèo và cái ăn còn quan trọng hơn cả mọi điều. Nên ở nơi tao có một câu chuyện thiệt là khó đỡ,chỗ tao lúc đó còn là xã,chứ chưa đôn dên lên làm thị trấn như hiện nay.Ở ngày khai trường năm học mới,một vị lãnh đạo xã lên phát biểu đôi điều,nhắn gửi cho các em học sinh,nghyên văn như sau:Các em phải nỗ lực học tập thành người có tài cho đất nước,học giỏi để đáp lại công ơn cha mẹ nuôi dưỡng,công dạy dỗ của thầy cô...các em phải thành công,phải trở thành bác sĩ,kỹ sư,hay dở gì cũng phải trở thành thầy cô giáo.....ai mà bụm miệng cha này cho kịp...chuyện này đã trở thành câu chuyện được truyền tụng trong giới nhà giáo xứ tao cho mãi tận bây giờ.
        Nãy giờ tao toàn nói chuyện bi quan,chuyện ngày xưa u ám,bây giờ tao mới nói tới câu chuyện vui xứ tao xảy ra vào một ngày tết nhà giáo.....cờ xí trống ếch lung tung,hội trường đông kín người,chức sắc và thân hào nhân sĩ trong xã không thiếu một ai...người hướng dẫn chương trình phát biểu...kình thưa quý vị cha mẹ phụ huynh học sinh...có tiếng nói xôn xao ở hàng dưới,nó mời tới ông bà nội ngoại của học sinh kìa....Xin nói thêm,chủ tịch xã là bộ đội phục viên,người bắc ở ngoải dô....Sau diễn văn chủ tịch xã lên tiếng....Xin mời anh Bốn lên phát biểu...ai cũng ngơ ngác...Bốn là cha nào,xứ này đâu có ai tên Bốn,ai nấy đều ngẩng cao đầu coi cha Bốn là ai...chủ tịch xã nói tiếp...Anh Bốn chủ tịch hội phụ huynh học sinh....Đến đây mọi người cười quá trời cười luôn,muốn bể rạp.Ông này bà con bên vợ tao,ông thứ tư nên tao gọi là dượng tư,ông thấp người nên có chết danh là Tư lùn...mẹ nó,tên người ta mà nó muốn sửa sao thì sửa.Tư lùn thì nghe ổn...chứ Bốn lùn thì chết cha người ta ,làm sao cắt nghĩa cho chị sui nếu cắc cớ chị sui hỏi bốn với tư có gì khác nhau....
       Thôi,tới giờ đi nhậu rồi,tao có một cái thiệp của nhà trường,chúc cả hội vui vẻ.Ngày mai có có gì nói tiếp.mong rằng mua vui cũng được một vài trống canh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét