Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

KỶ NIỆM THỚI ĐI HỌC



KỶ NIỆM THỜI ĐI HỌC

Bạn bè thân mến...
     Sáng nay ngồi mở trang Web của đàn anh 60/67 trường HNC,có bài viết về bản nhạc Ngày xưa Hoàng Thị....Chắc chắn rằng ai trong chúng ta cũng có một thời lãng đãng với câu: Em tan trường về...đường mưa nho nhỏ....và cũng xác định rõ bài hát chỉ dành cho nam sinh chúng ta...nữ sinh ngồi đó mà ...nghe đi.Không có cửa để nhâm nhi bài này đâu.Tao cũng đã có một thời dùng nó để đi tán gái,rất chi là văn học nghệ thuật,hiệu quả như thế nào cũng xin nói gọn hai chữ.... hên xui.Ôi kỷ niệm...đã trót đa mang nên giờ nhiều cái để nhớ lắm...Đó là chuyện ngày xưa...còn bây giờ khi nghe bài này,cái phiêu linh thời trai trẻ mất hút rồi...chỉ còn lại một cái nhớ...nhớ một người tên...Ngọ....Xin hương hồn thầy Tổng giám thị xá lỗi cho...Thầy Lê mộng Ngọ...Cái thời nhất quỷ nhì ma đó tụi em rất lấy làm sung sướng khi bài hát này ra đời...Em tan trường về...Anh theo Ngọ về...Gót giày lặng lẽ đường quê...được đồng ca nhí nhí trên cầu thang khi bóng dáng Thầy xuất hiện.Thầy luôn là nỗi sợ hãi kinh hoàng của xóm nhà lá tụi em,cũng không có gì ngoài sự thể hiện cái tôi rất con nít như bỏ áo ngoài quần...quần ống túm...thay vì quần xanh thì mặc quần xám chơi cho thầy Tổng rượt..
    Tao cũng chẳng có nhiều kỷ niệm chi lắm với Thầy,có chăng là vì chơi chung với Trương vĩ Cường,Trần quang Cảnh,Tuấn thịt bò,Tân đen...nên khi Thầy rượt... vì ngồi chung với tụi nó nên cũng chạy theo,và cũng lớn phước lớn phận nên chưa có khi nào tao bị mời lên văn phòng uống nước trà.Nhưng giờ đây tao nhớ rất rõ ràng dáng thầy ốm,cao trung bình,da ngăm đen,tóc cắt ngắn, luôn mặc áo sơ mi trắng ngắn tay,áo bỏ trong quần...gương mặt thầy quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy tao bước lên xe.....Câu chuyện như thế này.
    Năm lớp 12,vào một buổi sáng tao chạy xe PC cọc cạch của tao đi học,tới cổng trường thấy một chiếc xe to vật vã đậu trước cửa,loại xe 52 chỗ ngồi chở nhân viên đi làm,trên xe thấy lố nhố học sanh kẻ đứng người ngồi,rất tò mò tao chạy lẹ vô chỗ gửi xe rồi bước ra coi.Thấy lớp trưởng Dương đắc Dân đứng đó,tao hỏi xe chở tụi mày đi đâu vậy ?thằng Dân nói: đi chơi,mày đi không?vì cứ nghĩ giống như lần đi phước thiện thăm đồng bào chiến sự ở Campuchia chạy trốn cáp duồn,sống tạm trên Gò Vấp hổm rồi,tao nói đi....xe lăn bánh,thằng Dân bước lên,tao nhảy lên theo...đúng lúc đó tao nghe tiếng kêu....Này...anh kia...đi đâu thế ? quay đầu lại...Trời! Thầy Ngọ ...đang đứng dưới trợn mắt chỉ tao...nhưng xe đã chạy rồi,tay lơ xe hối tao vô tìm chỗ ngồi cho lẹ...Nói thiệt...là vì xớn xác không thấy thầy ở dưới,nếu thấy tao đã lảng ra xa trong vòng bán kính 16m50 rồi  .Hình ảnh Thầy trong phút giây bất chợt tao còn nhớ mãi...mà Thầy cũng có lý do khi nhìn tao như thế.
     Vừa bước lên xe tao đã biết tao đi lầm...xe...nói như thế này thì Lưu văn Lân dễ hình dung....nó có cái ngỡ ngàng giống như là hồi tao ở Bạc liêu nhảy dù đi Sóc Trăng chơi,ngoắc chiếc Dodge xin quá giang,bước lên xe mới thấy đó là xe chở ...quân cảnh...Thì lúc đó cũng thế....trên xe toàn là dân lạ hoắc...chỉ có vài thằng 12B4,hình nhứ có thằng Lân nữa thì phải....Đây là toàn bộ học sinh ưu tú lớp 12 từ vitamin B1 tới vitamin B6.Đã được nhà trường lên danh sách cho đi tham quan hãng xăng Shell ở Nhà Bè...mọi chi phí do hãng Shell đài thọ,từ rước đi,đưa về,uống nước ngọt ăn bánh kem cũng do hãng đài thọ.Hiền tài là nguyên khí của quốc gia....câu này đã được ban giám đốc thể hiện rất rõ...Tuy chỉ là học sinh cuối cấp,nhưng họ đã rất tôn trọng,tiếp đãi lịch sự,đích thân phó giám đốc hãng dẫn đi giới thiệu,cũng như giải đáp mọi thắc mắc của học sinh ....không biết trong tụi mày có đứa nào đi chung chuyến xe đó với tao...chuyến xe nhóc hiền tài.
     Do đó khi thấy tao phóng lên xe,thầy giật mình là quá đúng rồi.Mà cả mấy thằng trên xe cũng hết hồn khi thấy thằng tao ưu tú....bởi vậy đường đời sau này của tao luôn bị ngộ nhận...kể tụi mày nghe chơi...Tao ở quê vợ,vợ tao xưa là cô giáo,học trò gọi tao là thầy cũng đã là gán ép ,đến phụ huynh cũng gọi tao là thầy thì thiệt là hết biết..họ gọi cũng đúng chứ đâu có gì sai...Nhưng ý tao cái gì mình không có làm thì đừng có nhận ẩu,và rồi cũng có dịp tao nói chung với họ trong một lần nhậu...Tui thứ chính,dợ tui thứ hai,mấy anh gọi thứ bên nào cũng được,xin đừng gọi tôi bằng thầy...vì ngoài thầy giáo ra còn có thầy bùa...thầy ngải...thầy pháp...vân vân và vân vân ...tui thì đâu có chữ gì nhiều mà dạy...do đó bỏ qua chữ thầy đi...Vậy đó mà hay nghe...từ ngày ấy tao là Hai Thi chánh danh luôn.Cũng là để tránh một cái ngộ nhận có thể sẽ xảy ra.
     Sáng nay nghe nhạc nhớ tới Thầy Ngọ,rồi lại nhớ thằng bạn bị thầy Ngọ rượt nhiều lần,đó là Trương vĩ Cường, ở ngã năm Bình Hòa,nhà có tiệm thuốc bắc,tụi mày đứa nào còn nhớ chắc phải đồng ý với tao,nó đẹp trai hết ý luôn phải không?tao biết tán gái cũng do nó sponsor.Có một em nhà ở Ngã tư Bình Hòa,học ở Trường Thánh Mẫu,chợ Bà Chiểu,đẹp trong những người đẹp là tụi mày hình dung ra rồi đó,tao và thằng Cường đã lởn vởn trước nhà...Đáng ngại lắm...Ông già em đô người,chạy chiếc vespa Sprint,mang chiếc soi màu đen rất ngầu.Thằng Cường rất oải ,bữa đó canh em đi học về,tao chạy chiếc PC chở nó từ Cầu Sắt xuống trường Thánh Mẫu.Canh đúng giờ tan trường.....
    Kìa...kìa...nó kìa...phát hiện ra mục tiêu...thằng Cường nhảy xuống...tìm cách tiếp cận....tao vọt xe lên trước chạy chậm chậm chờ....đang canh me xe chạy từ từ....thằng Cường hốt hoảng nhảy lên sau xe ....dọt...dọt lẹ....cái gì vậy?tao cũng giật mình....lẹ lên..ông già nó...Trời...nó sợ một, tao sợ tới hai...mà đường thì cứng ngắc xe học sinh tan trường...ủi rồi lách không kịp thở...tới được cái ngã ba,thoát nạn....bình tĩnh trở lại tao mới nói...sao mày biết có ba nó tới đón?khúc đó trống trơn có thấy ai đón đâu....thì tao mới tới gần...nó nói...coi chừng...Cha kìa..sợ chết mẹ...dông liền..hú hồn.
    Quý anh em,qua ngày sau mới biết...Cha kìa...là ông Cha nhà thờ Thánh Mẫu...Hiệu trưởng trường....Ông hay lên lầu bắt ống dòm nhìn xuống đất...canh chừng học sinh ra về...Mấy em nữ học trong trường rất rành chiêu này,nên cảnh giác với cảnh giới...Hỡi ôi..tiếng việt học chưa rành....mày bây giờ ở đâu ?  Trương vĩ Cường....Cũng xin nói thêm,vợ chồng thằng Cường có xuống Châu Đốc thăm vơ chồng tao hồi năm 1988...trước khi vợ chồng nó đi Mỹ.Từ đó đến nay không tin tức gì..........Tạm ngưng nghe.
       ....Tao có gửi kèm 1 tấm hình tao chụp chung với thằng Cường hồi năm 1971,coi tụi mày có nhận ra không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét