Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

NGÀY 20/11..THƯ GỬI BẠN



Bạn bè thân mến.
Hôm nay 20/11.Ở dưới quê tao hay gọi nôm na là ngày tết nhà giáo,chứ ít ai gọi đó là ngày quốc tế hiến chương nhà giáo,mấy chữ đó chỉ nằm trong giấy diễn văn của thầy cô.Chữ tết nó gợi cho ta một không khí rộn ràng,cởi mở,có hoa,có nhạc,và đương nhiên là có ăn nhậu thoải mái,thoải mái đây có nghĩa ta tự do bắt mâm với bạn bè sau khi nhậu ở trường ra, ta còn có thể tăng hai,tăng ba và khi về nhà...nhậu tiếp,thực đơn trên bàn bảo đảm không có con càm ràm.Nó đã vô tư tung cánh chim tìm về tổ ấm trong ngày quá đã này.
         Cũng xin nói rõ đây chỉ là chuyện ở góc độ vùng miền của tao,nên có thể có những cái chưa đúng lắm so với nơi khác trên quê hương giàu và đẹp này..
         Ngày nhà giáo cũng là ngày để học trò thể hiện lòng Tôn Sư Trọng Đạo,nhớ đến công ơn Thầy Cô.Và cũng là ngày để Thầy Cô tự đánh giá lại mình,rồi từ đó sẽ tìm ra những phương hướng tốt nhất,giúp cho sự hiểu biết của học trò thêm toàn diện.Rất nhân văn.Rất đỉnh của đỉnh...đỉnh cao trí tuệ.
         Sorry..só..só..ry..các bạn...Từ khúc này trở đi tao nghĩ mới là thằng Thi viết...vì tao mới đi dự tết nhà giáo về...ép người quá đáng...với cái bàn đa số là hội viên người cao tuổi mà mấy thày giáo chơi chiến thuật đổi màu trên ly rượu thì thật là đúng tâm lý vợ hiền...người ơi mau về đây...về bên mái nhà...đang chờ anh...đang cho uống rượu đế gạo IR 5509,tự nhiên có thằng cởi truồng đạp xe đạp đi ngang qua,mà từ điển Vũ Chất giải thích là thọc gậy bánh xe.Nó ngưng ngang cho mang bia ra uống thì đúng là sơn ca  đành bỏ bạn bước ra đi,muốn rõ uống hai thứ nó ép phê như thế nào xin email cho bạn Nghị..
         Trở lại câu chuyện.Tao đã đi nhiều ngôi trường,cũng quan sát nhiều...Nhưng chưa thấy nơi nào có cái kiếng như trường HNC mình.Các bạn nhớ không ? cái kiếng treo ở 2 đầu cầu thang...như lời thầy Hiếu nói...cái gương đó không phải để mấy trò soi đâu...mà để cả thầy cô cùng coi...học trò coi xem mình có nghiêm chỉnh để vào lớp học chưa ? và thầy thì coi có đủ tư cách để vào lớp dạy chưa ?..Chỉ bấy nhiêu thôi khiến tao coi đi coi lại cái sự nghiêm chỉnh của mình hoài trong cuộc sống...rồi còn nữa...thầy đưa ra một cây roi...thấy nói rằng cây roi này thầy mang từ bên Mỹ về...thầy đọc một tràng tiếng Mỹ ( tiếng Mỹ nó khác tiếng Anh,hồi tao ở trong trường cải tạo,có người bạn đang coi chăm chú cuốn tự điển Anh Việt do người nhà mang vô theo yêu cầu lúc thăm nuôi,bất chợt có anh quản giáo tới,anh hỏi,anh xem gì thế ? báo cáo anh,tôi đang coi từ điển...cầm trên tay ngắm nghía rồi lật qua lật lại,anh quản giáo nói...được...học tiếng anh thì được,đừng học tiếng mỹ,vì mỹ là đế quốc,ta không nên học tiếng của nó )..lạc đề rồi..Trở lại câu chuyện thầy Hiếu,hết tiếng Mỹ rồi thầy quay qua tiếng việt,vì tiếng mỹ là ngôn ngữ thứ ba nên tao không quan tâm lắm,chỉ nhớ ngôn ngữ thứ nhất...Cây roi này này dành cho người từ 7 tuổi đến 70 tuổi...tôi chưa tới 70 tuổi,có nghĩa là nó dành cả cho tôi..70 chưa phải là lành...thế đấy...chữ pháp tao trả lại muốn hết,nhưng bài học đạo lý tao nhớ mãi tới bây giờ...dù biết rằng nói thì dễ,nhưng tao vẫn cố gắng làm theo lời thầy được tới đâu hay tới đó.
          Tiên học lễ...đúng thế, trong cái thời của chúng ta...chúng ta biết tự hào những giá trị văn hóa.không những tự hào mà còn biết gìn giữ để truyền tử lưu tôn như người xưa đã làm..biết quý mến người già,biết tôn trọng danh nhân.không dám nói lời xúc phạm,còn bây giờ ngôn ngữ của tuổi trẻ rất buông tuồng...được voi đòi...hai Bà Trưng...thôi thì tụi nhỏ nói sao cũng là tụi nhỏ...vậy mà VTV3 lại cho lên sóng..thế mới ghê...Nói đến VTV thì tao lại chợt nhớ chuyện này,và thầm cảm ơn thầy cô mình ngày xưa luôn bắt bẻ câu ăn tiếng nói của mình...để cho mình ngày nay ít bị chửi.
          Cách đây vài ngày,trên VTV1 chuyển động 24G.Cái này hơi bà Tám một chút,nhưng tao nói ra để bạn bè thấy học hành đến nơi đến chốn như tụi mình,học văn hóa đấy mà,chắc không bao giờ chấp nhận chuyện này.
          Một cô xướng ngôn viên xinh đẹp tên Thu Hương đã nhoẻn miệng cười duyên nói với bạn đồng nghiệp của mình khi anh ta vừa đọc xong phần tin tức...nguyên văn như sau...(Cám ơn anh đã mang lại những tin tức thú vị )(sic)..tin gì mà thú vị thế ,thưa đây :
          -  3 nhà hoạt động xã hội bị IS chặt đầu
          -  1 bé trai dẫn bé gái chạy trốn đạn pháo kích và bắn tỉa ở Syria.
          -  1 thiếu nữ VN bị bán ở Malaysia.
      Vô cảm đến thế thì đến vợ thằng Đậu cũng phải lên tiếng...tôi thất học thiệt nhưng chưa có mất dạy...
          Nói đến mất dạy lại nhớ...tao tuy không phải thày giáo,nhưng tao tối kỵ cái tiếng nói thày giáo mất dạy...ý nói thày giáo nghỉ dạy...thày giáo chuyển công tác...thày giáo về hưu...hay nói chung là không còn dạy nữa...nó vừa thô bỉ,vừa vô văn hóa,và vừa...mất dạy...Tao đã nghe nhiều,đã chứng kiến nhiều cuộc cãi nhau về từ này...Đó,chúng ta là một thế hệ đã qua và đã chịu nhiều ảnh hưởng văn hóa của sự nề nếp,của sự tử tế..mong rằng sẽ duy trì mãi mãi ngọn lửa này do quý Thầy Cô đã thắp cho chúng ta từ lúc biết đọc,biết đếm...Đúng là đang xỉn xỉn,nhớ đâu nói đó...có một chuyện theo tao là rất hay nói tụi mày nghe chơi về gia đình văn hóa,chuyện này do nhà văn Nguyễn Khải kể lại.
           Có một bà cụ sống tại Hà Nội,con đàn cháu đống,sống chung trong ngôi nhà lớn,hàng xóm chưa bao giờ nghe thấy một sự cãi cọ nào trong gia đình,kính trên nhường dưới,luôn là tấm gương cho mọi người noi theo.Nhà văn Nguyễn Khải gọi bằng Cô,có tới hỏi bà cụ bí quyết nào mà gia đình được như thế.Bà Cụ trả lời một câu thôi,sau khi suy nghĩ,nhà văn đã trả lời...xin thưa,nhà cháu không làm được...đó là câu...bí quyết gì à,đơn giản thôi,ai cũng có thể làm được,nhà tôi từ xưa đến nay không có chữ mày tao trong nhà,vợ chồng,bố con,mẹ con,anh chị em,tuyệt không bao giờ nói chữ đó,nhà anh có làm được thế không ? Không biết bạn bè ra răng,chứ nhà tao cũng không làm được... 
           Có thiển cận lắm không khi tao so sánh giữa xưa và nay về sự nhận thức thế nào là sống tử tế ? ...xin đừng trách mấy đứa nhỏ...vừa về tới nhà thấy có thư,mở ra coi,mấy bài báo thằng Danh nó gửi...đọc xong hết xỉn liền..sách của nhà xuất bản văn hóa,câu hỏi giúp bé trả lời nhanh..ví dụ..hỏi bố của A bị chặt đầu,con của A sẽ ra sao..đáp án..mồ côi...còn nữa..khi bị chặt đầu,tử tội sẽ ra sao...đáp án..biến đổi chiều cao...thật xứng danh con cháu của hai chị em Trưng Triệu...vì có cô dự thi người đẹp đã nói như rứa..sảng hồn chưa ?Ngoài ra còn những bài toán đố mà đến bố nó cũng không biết nó hỏi cái giống gì.Còn nhiều nhiều chuyện lắm,nói như Tiền Nhân Nguyễn Trãi...lấy tre trên rừng làm bút,lấy nước sông làm mực,cũng viết không hết chuyện tào lao của tụi nó...Chỉ còn biết ngửa cổ lên trời mà than...Sao dòng giống Bùi Kiệm nó phát tán nhanh và nhiều như ốc bươu vàng nè trời...
            Hôm nay thơ viết hơi linh tinh,vì có bạn là thày giáo....thày giáo nghỉ hưu rõ ràng...chứ không không phải thầy giáo mất...việc,bây giờ thầy muốn làm gì thì tùy ý thầy,chứ lúc trước vì kẹt thầy mắc làm nên thầy không làm được.tuy nhiên thiển nghĩ cái gì thầy thấy không nên làm thì thầy cứ không làm,vì nhiều khi sẽ có lợi cho thầy lắm lắm...câu chuyện sau đây sẽ kết thúc lá thơ lung tung này...chúc các bạn những ngày thực hiện tứ khoái của tuổi già một cách sảng khoái và thoải mái như sau,đó là...Ăn...Ngủ...Thể dục...và Du lịch.
              Câu chuyện làm và không làm bắt đầu.
        Có hai vợ chồng kia chuyên cãi nhau và đập nhau kịch liệt.Hai vợ chồng lại đánh nhau tơi bời khói lửa..tối đến.
   - Cái tay này hồi chiều tát bà này...đừng có rờ bà...xê ra.
   - Cái chân này hồi chiều đá bà này...đừng có đụng bà...xê ra..
   - Cái miệng này hồi chiều cắn bà, chửi bà này...đừng có hôn bà..xê ra..
    A...á á......A...á.á......A...a
   - Còn cái này thì được...cái này hồi chiều ...chẳng có làm gì với bà hết...


     The End.
    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét