Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

NHỚ GÌ NÓI ĐÓ

Bạn bè thân mến...
     Nhận được tin nhắn từ Vân Bùi cho hay Ngô quang Chiêu hẹn gặp tại cafe Đông Hồ...đúng là nhớ tới đâu nói tới đó...Chiêu là thằng bạn tao gặp đầu tiên ở SG kể từ ngày xa trường...khoảng năm 1980...Cuộc gặp hết sức tình cờ.
     Nhà của Chị tao ở gần bến xe miền đông,cách chân cầu sắt có đường xe lửa khoảng 200m,nhà bán cafe phin bắp có kèm cafe vợt gạo rang .Hôm đó tao từ Long Khánh xuống thăm chị tao,nhân tiện báo tin là tao vừa mới được trả cái gọi là quyền công dân...bước lách qua hai dãy bàn nhóc người ngồi uống cafe để vào nhà,thình lình tao nghe một tiếng gọi lớn...Thi...giật mình quay lại nhận ra ngay thằng Chiêu...Phải mày là thằng Thi,Nguyễn đức Thi không ?...Hơi bất ngờ,nhưng tao nhận ra ngay nó...thì tao nè...mày là Ngô quang Chiêu,tao nhớ mà...Câu đầu tiên thằng Chiêu nói với tao,đến giờ tao còn nhắc khi có dịp gặp hắn,dù rằng chẳng văn hoa bay bướm gì cho lắm giống như các nhà văn, thường viết ra khi nói về tình cảm bạn bè học chung lớp lâu ngày gặp lại,mà chúng ta thường được nghe trong những giờ học văn,ngược lại cuộc nói chuyện của tao với nó chẳng dính líu gì tới văn chương,nguyên văn như sau :
     - Mày đó hả ? sao tao nghe tụi nó nói mày chết...ngắt rồi...
    Tao cũng trả lời lại một câu chẳng kém phần ngớ ngẩn..
     -Tao chết ? mà chết ở đâu...?
     Nó đáp lễ lại một câu cũng hết sức đâm băng..
     -Thì nghe nói vùng 1 hay vùng 2,Quảng Trị hay Quảng Ngãi gì đó
     Đến đây tao thấy phải chấm dứt cái tin đồn vô duyên muộn này.
     - Rồi,chắc tụi nó lộn tao với thằng Thìn,Paul Thìn,thằng mà tụi mình hay gọi nó là Paul Lành,nó chết ở Quảng Tín..cuối năm 74.
   Sau đó là vài lời thăm hỏi, nó phải quay lại với bạn để vô làm việc ở Công ty thủy lợi 9 cạnh bên,chắc tranh thủ ra uống cafe chém gió trong giờ nghỉ.Rồi từ đó theo vòng cuốn của cuộc sống,đến gần 20 năm sau mới gặp lại ...vẫn không thay đổi gì nhiều,vẫn câu nói đặc trưng...mày có hiểu không..?
     Mỗi thằng bạn đều có một tính cách riêng,một cách nói riêng không lẫn vào đâu được,đó là do thói quen hàng ngày của mỗi đứa tạo nên,tao thích câu nói mày có hiểu không của thằng Chiêu,nó không có ý ta đây,kẻ cả hay gì gì hết,mà đơn giản là quen rồi,đôi khi ngồi nói chuyện với nó tao trông mong câu nói đó của nó phọt ra...là tao phì cười...như vậy mới đúng là thằng Chiêu...tay chém chém vào không khí,ánh mắt nhấp nháy,cái miệng tròn vo,lên bổng xuống trầm...Trời đãi cho thằng này được cái miệng...mồm lưỡi đỡ chân tay chính là hắn..
     Cũng như cách nói của thằng Xá.Hay giả nai,ủa ! vậy hả,tao có nói sao...chết cha...xin lỗi nghe...là câu thường ngày của Xá.Lối nói chuyện của Xá rất dễ gần gũi,luôn tránh sa đà tranh luận,thường là những câu lấp lửng nhưng mau giải quyết vấn đề,không đao to búa lớn nhưng rất linh hoạt...nói thiệt,đi chơi nhóm mà thiếu thằng này giống như ăn phở mà thiếu ...chanh,điển hình là đây :
      Năm ngoái,sau khi từ Đà Lạt về lại SG,bạn bè tổ chức một bữa nhậu,mục đích cũng giống như là là hội nghị tổng kết, làm bài thu hoạch...Bữa đó Xá có mang theo một chai rượu Bàu Đá có hình ngoài giống trái bầu..Người ta mở quán chủ yếu là bán bia,đây nó mang rượu đế vô uống thì oải thiệt..một dàn tiếp thị bia bắt đầu vây quanh mục tiêu,toàn là chân dài...chân dài não ngắn là không có cửa ở đây,đi ra làm tiếp thị ở quán cafe võng hết rồi...Mấy cô mời rất dễ thương,có tình cảm...chưa biết tính uống gì cho mấy cô vui, thì Xá buông một câu...Mấy em ráng đợi một chút,để tụi anh uống xong chai rượu này,rồi cho mấy em cái bầu...rồi mình tính tiếp nha...đơn giản vậy thôi,mà đội hình biến đi ráo trọi...
      Ngày mai anh em gặp nhau uống cafe theo lời mời của Chiêu...Ở xa,tao gửi tới Chiêu cũng như các bạn câu chuyện thật ở xứ tao,cũng liên quan tới nghề bán thuốc của Chiêu,cũng tạm gọi thay cho sự vắng mặt của tao nghe.    
      - Không biết chỗ thằng Chiêu ra sao,chứ ở dưới tao,người bán thuốc tây,ngoài cái việc bán theo toa còn kiêm luôn việc lấy thuốc cho người bịnh uống,bịnh nhân thường tới nói bịnh gì đó,tay bán thuốc hốt thuốc cho uống luôn,thông thường là những bịnh vặt như cảm hay sổ mũi 
      -Tao có một anh bạn bán thuốc,anh thứ Ba,người ta thường gọi chú Ba,đó là người ta gọi thì được,chứ tao mà gọi chú Ba là ảnh cự tới bến luôn.
      - Hôm đó tao tới chơi,vừa kéo ghế ngồi cạnh ảnh thì có một chị bồng con tới mua thuốc.
      - Anh hỏi...nó bị sao ? Chị này trả lời..
      - Nó ỉa..chú Ba...Anh trợn mắt lên,kéo cái kiếng xệ xuống...
      - Bay nói sao...nó ỉa thì ra cứt...chứ sao lại ỉa ra tao...?..

         Đúng là nhớ gì nói đó.
        Thôi,chúc anh em ngày mai cafe cuối tuần vui vẻ...tha hồ bốc phét nhá...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét