Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

THẤY GÌ NÓI NẤY.

 Bạn bè thân mến.
      Hôm nay ở không,mở Blog của đàn anh HNC.Thấy có trang đuổi hình bắt chữ,vẽ một người đàn ông ở truồng,nằm úp mặt xuống đất...Giải thích là : Đất lành chim đậu...Tự dưng ngồi cười lảng một mình quá cỡ,vì cũng tự nhiên nhớ lại một khung cảnh,một câu chuyện.
     Trong một lần đi uống bia với bạn bè ở cái quán có những cô tiếp viên xinh xinh,nho nhỏ...Theo lối già xưa, tui vui miệng hỏi mấy cô quê quán ở đâu ? mà lưu lạc tới xứ bông súng làm dưa ăn cặp với cá linh non này...? Cô thì nói Trà Vinh.Cô thì nói Long An.Cô thì xa hơn ở tuốt vùng ba khía Cà Mau....Hỏi tiếp sao mấy cô không ở xứ mần ăn mà đi chi xa dữ...? Trả lời một câu nghe quen quen...Đất lành chim đậu mấy anh ơi....Thiệt là mủi lòng...nói theo ngôn ngữ truyền hình là ...chạm đến trái tim.
     Bất chợt người bạn ngồi kế bên tui quăng cho một câu :
     - Đất lành chim đậu,phải rồi...Nhưng đất không lành, là đất nhậu luôn chim đó nghe mấy em.
     Chỉ nghe những tiếng hứ dài...mấy cổ bỏ đi ráo trọi.
     Mượn cái chữ nhậu này để nói về chuyến nhậu mới nhứt của tui với bạn bè cách đây hổm rày trên Saigon.Cái này nói ra để mấy thằng không có mặt...nó thèm.
    Bạn hẹn 6g chiều.5g rưỡi thằng bạn già FM đầu bạc có mặt lãnh chức tài xế xe ôm chở tui đi.Hỏi mày biết chỗ chưa ? Biết rồi,lên lẹ đi cho kịp giờ...Chạy một hồi tới quán....dòm vô sao chưa thấy ai...Có hai cô áo dài,mặt coi ngộ gái chạy ra chào...lịch sự đưa tay mời vô...mình dân tỉnh,đâu rành mấy vụ này,nhìn qua thằng bạn thành phố chuyên chạy xe đạp thể dục thấy nó cũng lơ ngơ,không được tự tin cho lắm...Nó móc trong túi ra cái điện thoại,dòm vô đó một hồi rồi nó táng cho một câu...Chết mẹ,lộn tiệm...Lên xe mày...Lật đật nhảy lên hỏi...Lộn là sao ? ( Hùng,mày đừng đọc méo mó nghe,ghê mày lắm à ) Thằng Vân nó nhắn quán Hoa Sứ...Tao xớn xác nhìn ra Hoa Sữa..Thôi dông...trễ quá rồi.
    Xin nói thêm một chút về dân tỉnh.Tui công nhận tui giờ là dân tỉnh quá cỡ luôn...Từ sinh hoạt hàng ngày,cách nói chuyện,cách ăn nhậu...Dân tỉnh thì thiệt thà chất phác,có hơi ngu ngơ,khờ khờ.Thuộc dạng nghĩ sao nói vậy,không rào đón.Có  vô số chuyện nói về dân tỉnh mà dân ở TP hay kể cho nhau nghe rồi cười khoái trá.Như chuyện sau :
   Có một ông ở tỉnh lên SG mua tivi.Tay ôm bao cà ròn đứng rón rén từ ngoài dòm vô.Thằng bán hàng biết vô mánh,chạy ra mời .
   - Chú tính mua tivi thứ nào ? Xin vô trong này.
   - Em coi cái tivi nào tốt lấy cho qua,mắc bao nhiêu qua cũng mua...Nhớ là lấy cái nào không có chiếu quảng cáo ...qua không ưa..đang coi cải lương ngon trớn,nó xen vô hoài...tức tối lắm.
    Đó,người ta nói dân tỉnh như vậy đó...Nhưng thôi,tới quán rồi.Nhìn vô thấy có Vợ chồng Chiêu,Vân,Xá,Hải,Hùng,Út...Bắt tay giáp vòng,quá vui,cũng có... nửa năm rồi mới gặp lại...Ai nhìn cũng thấy bắt mắt.Mới qua tết cái sột,nhìn còn tươi rói...Rồi Tiên tới...Rồi Danh tiếp theo...Riêng Danh ngồi ôm thêm cái ghế cạnh nó để chờ bạn.
     Vòng đầu khát nước,tui làm gọn một chai cho nó mát,bia SG.vòng sau cứ 50...50 làm tới...Chủ yếu là gặp nhau vui vẻ,còn ai uống bao nhiêu thì tùy...Mồi có cá Sặc bằm xoài sống,món thằng Xá thích...chả giò...lẫu...Tiếng cười, tiếng nói của mấy thằng già ham vui thiệt tưng bừng,rộn rã...Rồi  bạn của Danh xuất hiện.
    Nói thiệt...bạn bè ai cũng biết thằng Danh này ở nước ngoài cũng lâu bộn rồi.Vậy mà nó quên hết phép xã giao...đợi tới thằng ở tỉnh là tui nhắc...Nó mới giới thiệu bạn nó...Thiệt là mừng quá hóa quên.
    Nói không phải nhiều chuyện...Tui nói đây là để mấy bạn ở xa như Lân,Huyến hay Chiểu biết là từ nay các bạn đã có thêm bạn mới...Nhưng có gặp được hay không là tùy...duyên..Các bạn đã biết câu có duyên thì gặp mà...phải không ?
    Danh giới thiệu...Đây là Trâm...rồi nó làm thinh...
    Tui lại phải hỏi..dân tỉnh mà...không biết thì hỏi...Mà tui luôn xài câu...danh có chính thì ngôn mới thuận...Có vậy mới biết đường nói chuyện...Chứ chẳng lẽ làm thinh ngồi uống hoài coi sao đặng.
    Tui hỏi..Trâm là gì của mày ?  Bà con ra sao ?
     Hắn nói...Trâm là bạn mới của 65/72...
     OK,sau đó tui tự giới thiệu về tui với cô Trâm...vì các bạn khác cô Trâm có dịp gặp rồi...tui có nói đại ý thế này...bạn bè hay rủ nhau nhậu mỗi khi có tui góp mặt...Và nói giỡn nói hớt xả láng.Nhưng chắc như bắp là khi ra khỏi quán...Vấp cục đá là tụi tui quên hết trơn hết trọi những gì mình đã nói...
     Mà quả thực,giờ này ngồi đây tui chớ nhớ cái gì...Chỉ còn nhớ tình cảm bạn bè quá ư thân thiết...Vợ chồng Chiêu dời công việc lại để gặp mình,Hải,Hùng có uống được bia đâu mà cũng ngồi tới tan sòng.Xá bị bịnh cũng ráng...gần chục chai...Vân cũng bơi theo được nửa chục.Còn thằng bạn Hoàng cùng khóa thì khỏi nói.Truyền thống xưa nay tui uống tới đâu là nó theo tới đó.Út thì mới gặp lại nhưng bị bịnh huyết áp...cũng may là không bị tiểu đường nên còn xài 7up thế bia...Ấn tượng đầu tiên là xâu chìa khóa lực lưỡng bạn treo tòng teng ở móc quần...Cũng phải cỡ chục cái .Bạn ni mà mang đống chìa khóa lẻng xẻng này vô bia ôm...bố bảo cũng chẳng em nào dám ngồi gần...vì tưởng quản giáo trại giam...
     Ấn tượng nữa là bạn Huyết dù đã trễ,vẫn tạt ghé qua thăm...Rất tiếc xỉn quá.không nói được gì nhiều...Đành hẹn lại lần sau..Bạn Tiên vẫn thế...vừa cười vừa uống rất có duyên.Chỉ tiếc thiếu Nghị...kiện tướng uống bia cấp thành phố...Còn Danh thì ngon lành cành đào rồi...người xưa nói cấm sai...Có mới nới cũ...Bạn cũ nhóc hết mà cấm nói  chuyện với ai...Lúc trước dễ à,ai mà nói chuyện qua thằng này mới sợ...bây giờ ai nói chi mặc kệ,trên môi lúc nào cũng vén sẵn nụ cười dành cho bạn mới...Nhưng mà thôi...Nó đã lấy tên là Cóc Sợ...Chữ của dân bắc bộ,có nghĩa là không sợ cái gì hết,thì còn gì phải ngôn...Không phải dạng vừa đâu...  
      Cuộc vui nào rồi cũng tàn...Cám ơn các bạn đã cho tui những giây phút thiệt là quá đã.Những tình cảm thiệt là gắn bó.Ở tuổi này rồi,được ngày nào vui là Trời đãi cho ngày nấy . Các bạn không nói ra,nhưng tui biết,các bạn đã ưu tiên dành cho tui những giây phút thư giãn,để bù lại cả ngày mệt mỏi của tui với bà xã ở bịnh viện,cái bịnh viện không những SG,Chợ lớn mà khắp cả nước ai nghe đến tên cũng sợ vãi cả linh hồn.Ung mà còn bướu.
      Ra về cũng còn nhớ tìm cục đá để vấp vô một cái cho quên những gì mình nói ào ào khi nãy.Nhưng quán sang TP mà, đâu phải quán bèo dưới quê đâu mà có sẵn đá cục ở đó,đành tìm cái ngạch cửa đá vô một cái cho đúng lập trình.Lên xe Mậu Xá chở,hắn hỏi một câu...Mày ở xa mà sao cái giống gì của bạn bè mày cũng biết hết vậy...? Xá ơi...vậy mà mày cũng hỏi được...Bởi vì tao rảnh...không có chuyện gì làm...lại sống nơi quê mùa.Đâu như tụi mày,giữa đất phồn hoa.phải sống sao cho hoa lá.Nên giờ này mày mới phải lao đao đi chụp hình nộp cho công ty.3 tấm 4x6.1 tấm nhìn thẳng,2 tấm nhìn nghiêng.Tao đã nói rồi...tụi mình có đi phỏng vấn xin việc làm...chả lo gì...chỉ lo già .Bảo trọng Xá ơi...mày hay nhẹ lòng,nếu đi làm rồi...nhớ coi chừng yêu quái...
      Thôi. Cũng đã khuya ... Tạm ngừng .Xin cám ơn tất cả bồ tèo..
                  
                    Đức Thi...                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                 



     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét